"Anh Cảnh."
Đoàn Thích vừa nãy nhìn thoáng qua Đường Thi đi cùng một người con trai nào đó, trong lòng mang theo một tâm tình không rõ, khi nhìn thấy người con trai, lại nhận ra đó là Hạ Cảnh, cho dù tâm tình của cậu lúc này không phải quá tốt, cũng lễ phép mà chào hỏi.
"A Thích, em ở đây đợi Đường Đường về hả?" Hạ Cảnh nghe được âm thanh, thấy Đoàn Thích đang đánh giá mình, cười.
Đoàn Thích rầu rĩ quay đầu, không hé răng.
Trong lòng Đường Thi vô cùng kinh ngạc, cũng không dám nhìn hai người quá trắng trợn.
Anh Cảnh!
Lúc trước khi nghe được Hạ Cảnh tự giới thiệu, liền cảm thấy hơi quen thuộc, bây giờ nghe thấy Đoàn Thích gọi người, mới nhớ đến Hạ Cảnh là ai.
Hạ Cảnh, trong tiểu thuyết miêu tả không nhiều lắm, nhưng mỗi lần xuất hiện, đều rất khoa trương, khoa trương này không phải nói là Hạ Cảnh là người cao ngạo, mà là bản thân Hạ Cảnh ưu tú đến nỗi tất cả mọi người đều phải ngước nhìn.
Trong đại viện quân khu, con cháu ưu tú rất nhiều, nhưng vị trí tối cao, ngoại trừ Cố Lệ và Đoàn Thích chưa trưởng thành, bây giờ đã có người xuất hiện, đó chính là Hạ Cảnh và Đoàn Duệ.
Đường Thi đọc tiểu thuyết, thích xem bình luận, cô vẫn còn nhớ rõ, chính là một bình luận đánh giá tất cả các nhân vật nam của tiểu thuyết này, chỉ vài nét bút đơn giản của tác giả, lại tạo ra được một Hạ Cảnh dịu dàng anh tuấn, thanh nhã, sự ưu tú của Hạ Cảnh, đủ để Đoàn Thích và Cố Lệ phải ngước nhìn.
"Cảm ơn anh đã đưa em về, Hạ... Anh Hạ." Đường Thi duỗi tay lên phía trước Hạ Cảnh, đón lấy sách của mình.
Hạ Cảnh nhẹ nhàng quay đi, cười nói: "Nếu đã đưa em đến cửa nhà, anh cũng phải vào thăm bà nội Đoàn, A Thích, cùng nhau vào đi."
Đoàn Thích: "Vâng."
Đường Thi gật đầu, thấy Hạ Cảnh quen đường quen nẻo mà đi phía trước, liếc nhìn Đoàn Thích vẫn không có động tĩnh gì một cái: "Đoàn Thích, tôi vào đây?"
Đoàn Thích cúi đầu, nghiêm túc nhìn Đường Thi, đôi mắt đào hoa có chút gì đó không thể nhận ra, ừ một tiếng, không có cảm giác gì như cũ.
"Cửa có cái gì đẹp?" Đường Thi nhận được trả lời, nhỏ giọng thì thầm một câu, bước chân nhẹ nhàng tiến vào Đoàn gia.
Đoàn Thích tai thính đương nhiên nghe thấy lời Đường Thi nói, sắc mặt lại đen hơn.
Khi Đường Thi tiến vào, bà nội Đoàn đã lôi kéo Hạ Cảnh nói chuyện hưng phấn, cũng nghe được tiếng cười không ngớt, bà nội Đoàn rất vui khi Hạ Cảnh đến, Đường Thi cũng không ngạc nhiên, Hạ Cảnh chính là nam thần già trẻ gái trai đều yêu thích, hơn nữa, bình luận còn dùng đến từ hoàn mỹ không tỳ vết để hình dung Hạ Cảnh.
Một người thật sự có thể hoàn mỹ không tỳ vết? Đường Thi hơi có chút hiếu kỳ với Hạ Cảnh.
"Đường Đường, nghe A Cảnh nói, là thằng bé đưa cháu về?" Bà nội Đoàn cười vẫy tay với Đường Thi.
Đường Thi ngồi bên người bà nội Đoàn: "Đúng vậy, bà nội Đoàn, cháu gặp anh Hạ ở cổng đại viện, anh ấy mang sách vào giúp cháu ạ."
Bà nội Đoàn: "Lúc trưa ta chỉ thuận miệng nói với Thích Thích không biết chừng Đường Đường đang đi hẹn hò với một cậu nhóc tuấn tú nào đó, không ngờ A Cảnh lại đưa Đường Đường về nhà."
Hạ Cảnh cười: "Này là vinh hạnh của cháu, Đường Đường, hôm nào anh hẹn em đến thư viện đọc sách nhé."
Đường Thi: "...."
Đoàn Thích vừa hay nghe được lời trêu chọc của bà nội mình, nhớ đến đoạn đối thoại giữa chưa, gót chân thiếu chút nữa không đứng vững.
Chờ Đoàn Thích hồi phục tinh thần, cuộc nói chuyện đã đến đoạn giữ lại ăn cơm chiều, bà nội Đoàn khuyên bảo: "A Cảnh, hôm nay ở lại ăn cơm đi, từ khi Duệ Duệ vào bộ đội, số lần cháu đến thăm ta càng ngày càng ít, tối nay để thím Xuân làm đồ cháu thích ăn nhé."
"Được, nhưng mà, bà nội Đoàn bảo thím Xuân cứ làm đồ ăn như bình thường ạ, mỗi lần cháu đến đây, đều làm cho thím Xuân phí công một phen, nếu như bà nội Đoàn không đồng ý, lần sau cháu không dám đến đâu."
Bà nội Đoàn lắc đầu cười: "Cho dù ta đồng ý, thím Xuân cũng không đồng ý, khó khi cháu đến một lần, thím Xuân không nỡ để cháu bạc đãi dạ dày."
Hạ Cảnh dở khóc dở cười, nhưng cũng biết như vậy, không hề khuyên bảo nữa, sửa lời nói: "Vậy cháu cũng không thể ngồi không đợi ăn được rồi.
"Nào ai lại để khách làm việc chứ?"
"Bà nội Đoàn, không phải bà đang muốn đi hỗ trợ sao? Cháu đi cùng bà, cũng không làm gì khác, chính là nhìn xem có cái gì cần giúp không, đầu bếp vẫn là thím Xuân."
Bà nội Đoàn cười, liền đồng ý.
Đường Thi ngồi ở một bên thấy một màn này, trong lòng tấm tắc cảm thán, khó trách Hạ Cảnh thành nam thần vạn người khen, nhìn người ta xem, lại nhìn lại chính mình, ừm, ánh mắt Đường Thi lại lặng lẽ nhìn về phía Đoàn Thích đang ngồi một mình một bên.
Ánh mắt Đoàn Thích nặng nề, mặt thối hoắc: "Ánh mắt đó của nhóc là gì?"
"Không, chỉ là cảm thán, anh Hạ thật sự là... một người tốt." Đường Thi nghĩ nghĩ, rặn ra từ này.
Đoàn Thích: "Anh Cảnh đương nhiên là người tốt." Một bộ đó là đương nhiên.
Ở phòng khách, chỉ còn hai người bọn họ, Đường Thi và Đoàn Thích nhìn nhau mấy lần, yêu lặng cầm sách mượn ở thư viện, lật lật.
Không phải Đường Thi không muốn đi giúp đỡ, mà là cô đã đi rất nhiều lần, đều bị thím Xuân dùng câu "học sinh chỉ cần mỗi ngày học tập thật tốt, cố gắng vươn lên" để đuổi ra, Đường Thi chính là ngồi chờ ăn thôi.
Đoàn Thích hai tay chống cằm, nhìn như cái gì cũng không để vào mắt, nhưng nếu nghiêm túc mà nhìn, liền phát hiện, trong mắt cậu có một hình bóng, đó là bóng hình cô gái đang đắm chìm trong sách, giống như cái gì cũng không thể vào thế giới của cô được.
Khi ông nội Đoàn đi dạo ở bên ngoài về, cơm chiều vừa lúc đã xong, nhìn thấy Hạ Cảnh, vui mừng mà vỗ vai anh, "A Cảnh, có rảnh nhớ đến nhà chơi, chơi một ván cờ với lão già này."
"Ông nội Đoàn, ông còn có tinh thần hơn cháu, già ở chỗ nào chứ."
Lời này của Hạ Cảnh không phải là khen, Đường Thi thật sự cảm thấy, có đôi khi ông nội Đoàn còn có tinh thần hơn cô!
"Không nhận mình già cũng không được, đám trẻ bọn cháu, chúng ta đều là những lão già sắp chết, cho nên mỗi ngày đều nhàn rỗi đánh cờ, tản bộ."
"A Cảnh khó có khi đến nhà, ông đừng nói mấy đề tài nghiêm túc như vậy." Bà nội Đoàn cũng không tiếp lời.
Ông nội Đoàn bị nghẹn lời, yên tĩnh bắt đầu ăn cơm.
Khi ăn cơm, bà nội Đoàn dùng đũa sạch không ngừng gắp đồ ăn cho Hạ Cảnh, bát của anh không hề thấp đi, Đường Thi trong lòng xúc động, bà nội Đoàn đã thay đổi trọng tâm chú ý, cô nên cảm kích Hạ Cảnh, không chỉ giúp cô mang sách, còn hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của bà nội Đoàn.
Hạ Cảnh thật sự là một người tốt!
Nhận thấy ánh mắt khác thường của Đường Thi, Hạ Cảnh cười nhìn qua, theo tầm mắt của cô, liền nhìn thấy bát cơm đầy ụ của mình, lĩnh ngộ, cười nói với bà nội Đoàn: "Bà nội Đoàn, A Thích và Đường Đường đang trong giai đoạn phát triển, bà nên quan tâm đến việc ăn uống của hai em ấy nhiều một chút, học tập dùng não, tiêu hóa rất nhanh."
Bà nội Đoàn: "Đúng đúng đúng, hôm nay Đường Đường ở thư viện cả ngày, khẳng định phải động não rất nhiều, hôm nay ăn nhiều một chút, cũng không biết buổi trưa ăn uống thế nào."
Đường Thi nhanh chóng ôm bát cơm của mình: "Bà nội Đoàn, buổi trưa cháu ăn no lắm, cháu tự mình gắp được, bà ăn nhiều một chút đi ạ."
Xem ra, Hạ Cảnh thuộc tính là phúc hắc! Lòng cảm ơn của Đường Thi giảm phân nửa.
Không quan tâm Đường Thi ôm chặt thế nào, cũng không tránh được số mạng bị bà nội Đoàn gắp đầy bát, bà nội Đoàn nhìn Đoàn Thích: "Thích Thích tự gắp, tay chân dài, vươn người một cái."
Đoàn Thích: "....." Bà nội, ai là cháu ruột của bà? Sao lại có cảm giác cậu là được nhặt về?
Đường Thi nhịn cười, cúi đầu ăn cơm.
"A Thích, ăn nhiều một chút." Hạ Cảnh gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào bát Đoàn Thích.
Đoàn Thích: "....."
Nhìn miếng sườn xào chua ngọt kia, Đoàn Thích cắn răng, cậu thích ăn sườn xào chua ngọt, không ăn sẽ lãng phí.
Bộ dáng ăn như thâm cừu đại hận của Đoàn Thích, làm cho toàn bộ mọi người chú ý, chờ đến khi Đoàn Thích nhận thấy ánh mắt của mọi người, mới chậm rãi buông miếng sườn chỉ còn xương xuống, sau đó, bình tĩnh mà ăn một miếng cơm.
Hạ Cảnh mỉm cười: "Còn tưởng rằng A Thích không thích ăn sườn xào chua ngọt chứ, xem ra vẫn không thay đổi, ăn thịt nhiều như vậy, giống lúc nhỏ."
Bà nội Đoàn vui vẻ: "Lúc Thích Thích còn bé, thích nhất là đi sau lưng cháu và Duệ Duệ, giống như cái đuôi nhỏ, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn thích ăn thịt, vẫn là A Cảnh có cách làm cho Thích Thích ăn rau."
Đường Thi thiếu chút nữa cười sặc sụa, tưởng tượng Đoàn Thích phiên bản shota (từ tiếng Nhật, chỉ những bé trai tầm 12, 13 tuổi) đi theo bên người Hạ Cảnh, có một loại cảm giác vui vẻ.
Đoàn Thích vẻ mặt vui vẻ: "Bà nội, đã là truyện từ lâu rồi, bây giờ con cũng không ghét rau xanh."
Bà nội Đoàn: "Đúng vậy, con không ghét, vậy cũng không thích."
"Thứ mà A Thích thích, vẫn luôn không thay đổi." Hạ Cảnh cười nói thêm một câu.
"Thích Thích chỉ có cái này là tốt." Ngữ khí của bà nội Đoàn ghét bỏ, nhưng tự hào trên mặt lại bán đứng bà.
Sau khi tiễn Hạ Cảnh đi, Đoàn gia như vắng vẻ hẳn, bà nội Đoàn nhìn bóng hình chậm rãi rời đi của Hạ Cảnh, âm thanh có chút ưu sầu: "Cũng không biết bây giơ Duệ Duệ thế nào rồi?"
"Bà nội, anh cả nhất định rất tốt." Ngữ khí của Đoàn Thích kiên định.
Đường Thi biết, Đoàn Thích rất sùng bái Đoàn Duệ, cũng giống như Hạ Cảnh, hai người đó đều là những người ảnh hưởng sâu sắc đến Đoàn Thích.
Tuy chỉ tiếp xúc thời gian ngắn, nhưng Hạ Cảnh để lại cho Đường Thi ấn tượng rất sâu sắc, biết tiến biết lùi, dịu dàng săn sóc, nhưng lại có chút phúc hắc, người có thể sánh vai với Hạ Cảnh, Đoàn Duệ khẳng định cũng là một người vô cùng xuất sắc.
"Nếu A Duệ đã chọn vào bộ đội, vậy thì tất cả đều phải dựa vào nỗ lực của nó, chúng ta không cần lo lắng, nếu như bản thân thằng bé cố gắng, mệnh sẽ không dễ mất đâu." Lời của ông nội Đoàn tuy có chút cứng rắn, nhưng lại từ trong đáy lòng.
Bà nội Đoàn tức giận trừng mắt nhìn bạn già: "Cái đó tôi biết, còn không cho tôi lo lắng nữa?"
Ông nội Đoàn nhấp nhấp môi, cuối cùng cũng không nói gì, bà nội Đoàn mới vừa lòng, lôi kéo tay Đường Thi, lải nhải: "Đường Đường, cháu còn có anh Duệ Duệ nữa, rất đáng tin cậy, có chuyện gì cháu cũng có thể tìm anh Duệ."
Đường Thi liên tục gật đầu đáp ứng, sự vui mừng này, không ai muốn chọc bà nội Đoàn.
"Đúng rồi, ngày mai Đường Đường không có việc gì chứ? Nếu như không có chuyện gì, để Thích Thích dẫn cháu đi thăm thú thành phố, cũng quen thuộc một chút."
Đường Thi mím mím môi, nhìn về phía Đoàn Thích: "Bà nội, cháu không có việc gì, nếu anh Thích bận gì, cũng không cần phải đi cùng cháu, cháu có thể tự..."
"Ngày mai tôi không có chuyện gì." Đoàn Thích nhìn Đường Thi, nói.
"Được được, ngày mai hai đứa đi chơi cho vui vẻ, đi leo trường thành, thăm Tử Cấm Thành..." Bà nội Đoàn tỉ mỉ tính toán.
Kinh ngạc nhìn Đoàn Thích, Đường Thi quả thật không ngờ rằng, Đoàn Thích lại đồng ý, nhưng mà, có người dẫn đường, cũng tiện hơn rất nhiều.
Không đến Trường Thành không phải là hảo hán, Đường Thi thật đúng là chưa từng đi qua nơi đó, thân thể không cho phép, cô đã bỏ lỡ rất nhiều phong cảnh, mấy danh thắng cổ tích ấy, trước kia cô chỉ xem ảnh, qua đến mức nghiện, thật đúng là cũng không thể bằng tận mắt nhìn thấy.
Đã nói hai người cùng đi, nhưng bây giờ đã thành một tiểu đội, Đường Thi nhìn mấy người muốn cùng nhau đi, sao lại phát triển thành tình tiết này?
Khuôn mặt ghét bỏ của kia của Chương Sơn, cô thật sự không muốn nhìn thấy cả ngày.
"Lỗi Tử, hôm nay cậu không bị kéo đi làm tráng đinh rồi?" Trần Nghĩa dễ như trở bàn tay mà đè cổ Tào Lỗi.
Tào Lỗi giật giật, không tránh khỏi Trần Nghĩa, trợn mắt, tức giận nói: "Trần Nghĩa, cậu đã lớn như vậy rồi, còn không biết xấu hổ mà đè cổ tôi?"
"Sao, ngượng ngùng? Hai chúng ta còn rạch ròi vậy làm gì?"
"Tôi không cần!" Tào Lỗi rất ghét bỏ.
Hai người cãi nhau ầm ĩ, cũng gián tiếp xóa đi sự ngượng ngùng giữa mấy người.
Tô Tiếu và Chương Sơn nói chuyện hăng say, mà Đoàn Thích, khó có khi không tranh đấu với Cố Lệ, làm cho cậu ta liên tiếp dùng ánh mắt khác thường mà nhìn, nhìn nhiều quá, bị Đoàn Thích trợn mắt nhìn lại, Cố Lệ lúc này mới yên tâm, Đoàn Thích vẫn là Đoàn Thích kia, không khác chút nào.
Đường Thi cũng không quan tâm mấy người này, cô và Trịnh Tiểu Hy đi ở phía sau, Trịnh Tiểu Hy đang nói về chuyện mình vẽ tranh.
"Đường Đường, mình đã nói với ông ngoại rồi, ông đồng ý cho mình vẽ truyện tranh, nhưng mà, ba mình lại không quá đồng ý, gần đây mình đang đấu tranh với ông ấy, ài, tuy là mình biết ba muốn tốt cho mình, nhưng quốc họa tuy tốt, nhưng cũng không phải thứ mình thích, sao ông ấy lại không hiểu chứ?"
Trịnh Tiểu Hy vẻ mặt uể oải: "Hơn nữa người kia..."
"Cái gì?" Đường Thi không nghe rõ, hỏi.
Trịnh Tiểu Hy nhìn thần sắc quan tâm của Đường Thi, cười lắc đầu, nhưng ý cười lại không vào đáy mắt.
Đường Thi nghĩ, nói: "Không cần quá cứng rắn với ba cậu, cậu tĩnh tâm một chút, nói chuyện nghiêm túc, hiểu nhau, mới có thể giao tiếp tốt nhất."
Trịnh Tiểu Hy gật đầu liên tục: "Được, không nói cái này nữa, Tử Cấm Thành mình rất quen thuộc, mình còn vẽ rất nhiều truyện về Tử Cấm Thành đó, hôm nào mang đến trường học cho cậu xem."
"Được nha, rất mong chờ."
Đường Thi đã xem qua truyện tranh của Trịnh Tiểu Hy, cô bé rất có thiên phú, kết cấu, tình tiết, bố cục đều rất đặc biệt, hơn nữa, Trịnh Tiểu Hy cũng không học truyện tranh một cách có hệ thống, chỉ học quốc họa với ông ngoại.
Đường Thi cho rằng, Trịnh Tiểu Hy có thiên phú, nhưng lựa chọn thế nào, vẫn là để cô bé tự mình nghĩ.
"Hai đứa đang nói cái gì? Chị có thể vào cùng không?" Giọng nói dịu dàng của Tô Tiếu vang lên phía trước hai người.
Trịnh Tiểu Hy thấy Tô Tiếu, lập tức quay đầu, không nói một lời, giống như một đứa bé giận dỗi.
Tô Tiếu xấu hổ cười: "Tiểu Hy, nếu em không thích chị, chị có thể hiểu được, nhưng là, chị cũng không làm gì em, em không nên tức lây sang chị chứ, như vậy là không công bằng với chị."
Trịnh Tiểu Hy: "Tôi cũng không làm gì chị, tôi chỉ quay đầu, không muốn nói chuyện mà thôi, chị không muốn để ý đến tôi, coi như không nhìn thấy tôi, không phải là được rồi sao?"
Tô Tiếu: "Tiểu Hi, sao chị có thể làm như không thấy em? Rốt cuộc chúng ta..."
"Dừng! Đừng nói nữa." Trịnh Tiểu Hy hoàn toàn lạnh mặt.
"Trịnh Tiểu Hy, cô đừng khinh người quá đáng, đây cũng không phải là Tiếu Tiếu tự nguyện, huống chi, cô cho rằng, Tiếu Tiếu muốn làm chị cô sao?" Chương Sơn không nhìn được, đi đến hô to.
Tình huống gì vậy? Đường Thi khó hiểu nhìn một màn này phát triển, nhưng ngữ khí của Chương Sơn quá đáng, làm cho Đường Thi nhíu mày.
Trịnh Tiểu Hy hung ác mà trừng mắt nhìn Chương Sơn, cái gì cũng không nói, cảm xúc của Chương Sơn vốn đang dâng cao, lại bị thất bại trước tầm mắt của cô bé, bởi vì, cậu ta không có lập trường.
Hồi lâu, Trịnh Tiểu Hy trào phúng: "Chương Sơn, tôi kính trọng anh lớn hơn tôi một tuổi, nhưng anh cũng không thể tùy tiện dùng cái thể diện mà tôi cho anh, anh cho rằng mình là ai của Tô Tiếu?"
Một câu này rất rõ ràng, làm cho Chương Sơn và Tô Tiếu đều không thoải mái, Tô Tiếu không muốn mình và Chương Sơn có quá nhiều quan hệ, nhưng lại ngại cái gì đó, không thể không duy trì quan hệ tốt với Chương Sơn.
Chương Sơn buồn bực nhìn Trịnh Tiểu Hy không cho mình mặt mũi như vậy, lại cảm thấy thẹn vì Trịnh Tiểu Hy vạch trần tâm tư của mình!
Khi không khí ngày càng đông cứng, một âm thanh dịu dàng lại vang lên: "Mấy đứa đang làm gì vậy?"
Đường Thi đang muốn giữ chặt Trịnh Tiểu Hy, nghe thấy âm thanh, lập tức nhìn về phía người tới, là Hạ Cảnh, trong lòng khẽ thở ra, có vị này ở đây, vấn đề cho dù không tạm thời giải quyết được, cũng có thể ngưng chiến tạm thời.
Mọi người thấy Hạ Cảnh, lập tức ngoan ngoãn gọi, "Anh Cảnh."
"Mấy đứa muốn ra ngoài?" Hạ Cảnh cũng không nhắc đến mâu thuẫn của mấy người, chỉ vào máy ảnh của Đoàn Thích.
"Vâng, cùng nhau đi ra ngoài chơi." Đường Thi thấy mấy người cúi đầu, liền nói. Đi chơi, vẫn là do cô khởi xướng đó.
"Mấy đứa tuổi tác tương đương, chơi cùng nhau nhiều cũng được, nhưng có mâu thuẫn phải giải quyết ngay, không cần kìm nén." Hạ Cảnh đảo qua mấy người, khi dừng lại trên người Tô Tiếu, hơi dừng một chút, "Đường Đường quan tâm mọi người một chút, có gì không giải quyết được, có thể đến nhờ anh."
Đường Thi cảm thấy bây giờ, Hạ Cảnh như là dầu Vạn Kim, hình như không có cái gì anh không thể giải quyết được, nhìn một cái, mấy người ngang bướng này, đâu còn kiêu ngạo như nãy đâu?
Tô Tiếu lơ đãng đối diện với ánh mắt của Hạ Cảnh, trong lòng chợt lạnh lẽo, nếu nói, ánh mắt của Đoàn Thích làm cô ta có cảm giác khủng hoảng, vậy thì, ánh mắt của Hạ Cảnh, khiến cho cô ta không cách nào che giấu.
Ánh mắt Hạ Cảnh khẽ động, "Tiểu Sơn, bắt nạt em gái nhỏ không phải là chuyện con trai nên làm."
Chương Sơn gật đầu: "Đã biết, anh Cảnh."
"Anh Cảnh vẫn là tốt nhất!" Trịnh Tiểu Hy lại biến thành cô bé tươi cười kia.
Một hồi mâu thuẫn nhờ mấy câu nói của Hạ Cảnh, yên lặng ngừng lại, nhưng muốn làm bộ như không có việc gì, quá khó khăn.
Đường Thi yên lặng xem di tích cổ của Bắc Kinh, có thể tách ra thì tốt.
"Anh Cảnh, bà nội bảo em làm hướng dẫn viên, em dắt nhóc đi trước." Đoàn Thích kéo tay Đường Thi, vẫy vẫy tay, tiếp tục đi về phía trước.
"Đoàn Thích!" Đường Thi bất ngờ bị kéo về phía trước, hoảng sợ, giơ tay vỗ vỗ tay của Đoàn Thích, kết quả đương nhiên vẫn không thể làm cậu buông tay.
"Anh Đoàn, đừng quên em." Trần Nghĩa hô lớn, nhanh chóng buông Tào Lỗi ra.
"Đường Đường, còn có mình nữa, anh Cảnh, bọn em đi chơi đây, anh bận việc của mình đi." Trịnh Tiểu Hy chạy chậm đuổi theo.
Tào Lỗi nhìn bốn người đã đi xa, còn có bốn người khác đang đứng tại chỗ, nhìn về phía Hạ Cảnh, sờ đầu, nhoẻn miệng cười: "Vậy anh Cảnh, em đi trước đây."
Hạ Cảnh: "Ừm, đi thôi."
Hơi híp mắt nhìn mấy thiếu nam thiếu nữ tràn đầy sức sống, Hạ Cảnh mới nhớ đến ba tiểu bối bên cạnh: "Mấy đứa không đi cùng sao?"
Cố Lệ vẫn là khuôn mặt lạnh lùng như cũ: "Không ạ, em nhớ ra hôm nay còn có huấn luyện chưa hoàn thành, anh Cảnh, em về trước đây."
"Anh Lệ, anh..." Chương Sơn còn muốn nói cái gì, nhưng dưới ánh mắt lạnh như băng của Cố Lệ, lại không nói lên lời.
"Chương Sơn, vừa nãy em quá mức nóng nảy, chuyện của các bạn gái, để cho họ tự mình giải quyết, nếu như giải quyết không được, chúng ta có thể giúp đỡ." Cố Lệ mặt mày nghiêm túc.
Nụ cười trên mặt Tô Tiếu thiếu chút nữa tan vỡ, nhưng vẫn cố gượng cười: "Thật xin lỗi, Chương Sơn, mình không nên để cậu vướng vào chuyện này, về sau chuyện của mình và Tiểu Hy, hy vọng cậu không cần nhúng tay vào."
Sắc mặt Chương Sơn thay đổi, nhìn ánh mắt cầu xin của Tô Tiếu, chậm rãi cúi đầu.
Hạ Cảnh vỗ vỗ bả vai Chương Sơn: "Nhớ kỹ giáo huấn lần này, con gái không phải để em bắt nạt, mà là phải tôn trọng."
Từ đầu đến cuối, Hạ Cảnh ngoại trừ lúc nãy nhìn Tô Tiếu, cũng không nói gì, Tô Tiếu cuối cùng thật sự không chịu nổi bầu không khí này, lấy cớ rời đi.
"A Lệ, hy vọng em vẫn duy trì được phần chính trực này." Hạ Cảnh ý vị thâm trường mà nhìn Cố Lệ.
Cố Lệ sửng sốt, mặt hơi đỏ, nhưng vì làn da của cậu ta đen, cho nên không rõ ràng.
Đoàn Thích chân dài, bước chân cũng dài, Đường Thi phải chạy chậm mới theo kịp, may là cô rèn luyện hàng ngày, nếu không sẽ mệt đến bở hơi tai: "Đoàn Thích, anh chậm một chút, tôi đi không kịp."
Đoàn Thích quay đầu nhìn Đường Thi, thấy Đường Thi hơi thở dốc, bước chân thu ngắn lại, trong lòng buồn bã, đồng thời ngoài miệng cũng không buông tha người mà hừ hừ: "Chân ngắn."
Đường Thi: ".... Chân của tôi so với bạn đồng tính vẫn là tương đối, chỉ là không dài bằng anh thôi." Bộ dáng kiêu ngạo này của Đoàn Thích, làm cho Đường Thi muốn đánh một trận, thằng nhóc nghịch ngợm!
Đoàn Thích vừa muốn phản bác, Trịnh Tiểu Hy đi theo phía sau kịp thời bước lên, nghe thấy lời nói của Đoàn Thích, không thuận theo mà kêu lên: "Đoàn Thích, nói chuyện phải có lương tâm, nếu Đường Đường chân ngắn, vậy em tính là gì?" Dù sao cô bé sẽ tuyệt đối không nhận mình chân ngắn!
Đoàn Thích im lặng, không cãi nhau với Trịnh Tiểu Hy về vấn đề này.
Trần Nghĩa cười ha ha: "Chân ngắn ngắn."
Trịnh Tiểu Hy: "Trần Nghĩa! Về sau tôi với anh không đội trời chung! Ghét nhất người nào cười khuyết điểm của tôi!"
"Con gái đúng phiền phức, quá yêu cái đẹp!" Tào Lỗi không nhịn được phun trào.
Trịnh Tiểu Hy: "..... Nam sinh bọn anh còn so xem ai đẹp trai?"
Đường Thi bổ sung: "Tiểu Hy, cậu đang nói sự thật hiển nhiên."
Đoàn Thích: "....."
Trần Nghĩa: "...."
Tào Lỗi: "...."
Hình như... Còn rất có đạo lý.
"Đi chỗ nào trước? Tôi đề nghị đi leo trường thành trước." Đoàn Thích không nghĩ người gợi lên đề tài này lại là mình.
Đường Thi nâng tay: "Anh buông ra trước đi, nóng qua, cảm giác anh như cái lò lửa vậy!"
Đoàn Thích bỏ bàn tay nóng