Chương 23
Tô Tiếu dọn vào ký túc xá rồi!
Là nhân vật trung tâm trong các cuộc bàn luận của Thanh Cao, từng hành động của Tô Tiếu, đều được người khác quan tâm!
Tin tức này làm cho mọi người sôi nổi bình luận, suy đoán là vì sao, đột nhiên Tô Tiếu lại dọn vào ký túc.
Sáng sớm nay khi Đường Thi chạy bộ, không cẩn thận nghe được mấy người ở đại viện túm lại nói chuyện về Văn gia và Tô Tiếu.
Thì ra, ông nội Văn không muốn để cho Tô Tiếu đi đóng phim, nhưng Tô Tiếu lại gạt Văn gia, để cho Văn Thuần Tĩnh ký hợp đồng với Vương Chính giúp mình, biết được Tô Tiếu đã ký hợp đồng, ông nội Văn tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi.
Ông nội Văn một đời chính trực, tính cách lại cứng rắn, không để đóng phim vào mắt, kết quả cháu gái và con gái mình lại đột nhiên cãi lời, thêm vào đó phí bồi thường hợp đồng không ít, Văn gia không thể lấy ra số tiền đó, Tô Tiếu cũng chỉ có thể đi đóng phim.
Ông nội Văn tức giận nói không lựa lời, trước mắt tất cả mọi người, muốn đuổi Tô Tiếu ra khỏi Văn gia!
Tô Tiếu tự nhiên không chịu được cơn tức này, thu dọn đồ đạc, nói rõ tình huống của mình với giáo viên chủ nhiệm lớp 11, muốn vào ở ký túc, dưới tình huống này, giáo viên không đồng ý, còn có thể làm gì?
"Sự chuyển đi này của Tô Tiếu, mình cho cô ta điểm tối đa, chà chà, cô ta quá ngang bướng rồi, nếu như cô ta chịu cúi đầu một chút, sau khi ông nội Văn nói xong, sẽ hối hận vô cùng, tuy rằng mở miệng nói lời khác thì không thể, nhưng vẫn ngầm để cho cô ta ở lại Văn gia, này có khả năng rất lớn, ông Văn có điều không tốt, đó chính là quá nghiêm khắc vói con cháu, nhưng ông lại đối xử bình đằng với tất cả cháu trái cháu gái."
Trịnh Tiểu Hy lắc đầu, nhún vai: "Bây giờ mình hy vọng ba mình đừng quá mềm lòng, nếu như Tô Tiếu ở cùng nhà với mình, mình lập tức chuyển đến nhà ông ngoại!"
Đường Thi chỉ chỉ vào sách bài tập của Trịnh Tiểu Hy: "Câu này, cậu làm sai rồi."
Trịnh Tiểu Hy: "..... Đừng làm mất hứng như thế, mình đang nói bát quái hưng phấn mà."
"Được rồi, còn năm phút nữa, là sẽ thu bài luyện tập này đấy."
Trịnh Tiểu Hy cúi đầu nhìn bài thi: "... Mình xem chút, sai ở chỗ nào?"
Nộp bài thi cho Vưu Lỵ, Vưu Lỵ nhìn bài thi tiếng anh chỉnh tề, cảm thán: "Đường Thi, em đi rồi, cô mất đi một trợ thủ đắc lực rồi."
Đường Thi cười cười, không lên tiếng.
"Bên lão Từ, đã được rồi, lúc nào em cũng có thể qua đó, em muốn chuyển đến khi nào?"
Suy nghĩ một chút, Đường Thi nói: "Thứ hai đi ạ."
"Cũng được, dù sao tuần này cũng sắp hết rồi, trước khi em đi, chào tạm biệt với bạn cùng lớp đi." Ánh mắt Vưu Lỵ có chút phức tạp, tình huống trong lớp, cô đều biết hết.
Cũng biết tình huống trong lớp của Đường Thi, vừa mới bắt đầu, cô muốn tìm người đến hòa giải, nhưng Đường Thi lại tự xử lý rất được, cuối cùng cô vẫn không gọi Đường Thi đến, em học sinh này, quá thành thục rồi, có lúc cô cảm thấy, cô đối mặt, là một người cùng tuổi tác, chứ không phải là một học sinh của mình.
Mà có một số học sinh,Vưu Lỵ tự nhiên cũng xử lý thỏa đáng, học sinh tầm tuổi này, có một số tật xấu không sao, nhưng sau khi trưởng thành rồi, vẫn có một số tật xấu này, Vưu Lỵ không mong học sinh mình người nào cũng có tiền đồ rộng lớn, nhưng làm người, nhất định phải dạy dỗ thật tốt.
Đường Thi nhìn Vưu Lỵ, vốn định phản bác, nhưng dưới sự kiên trì của Vưu Lỵ, lại sửa miệng: "Vâng, cô Vưu."
"Đường Thi, em vẫn còn nhỏ, tuy rằng em chuyển lên lớp 12, nhưng sau này em vẫn còn gặp mặt với bạn học bây giờ. Tuy rằng chỉ có ba tháng ngắn ngủi, em vẫn là học sinh của cô."
"Cô Vưu, em biết, cảm ơn ạ, có thể thành học sinh của cô, em cảm thấy rất may mắn." Không phải là mỗi học sinh đều có thể gặp được một giáo viên thông suốt như vậy, Đường Thi vô cùng cảm kích mình đã gặp được Vưu Lỵ.
"Nói đến, cô dạy bao nhiêu năm rồi, cũng lần đầu tiên dạy một học sinh thi được điểm cao như em, đây cũng là may mắn của cô." Vưu Lỵ cười trêu chọc.
"Nói như vậy, tuần sau em chuyển lớp rồi, mình ngồi một mình?" Trịnh Tiểu Hy tủi thân nằm bò lên bàn học.
"Ừ." Đường Thi sờ đầu Trịnh Tiểu Hy, rất mềm mại, liền sờ thêm một lát nữa.
Trịnh Tiểu Hy không có tâm tình bỏ tay Đường Thi ra, mặt chôn dưới cánh tay.
"Hừ!"
"Nếu không, mình mời cậu ăn chè nhé?" Đường Thi chỉ nghĩ được cách hối lộ, để Trịnh Tiểu Hy ngôi giận.
"Chè cũng không thể chữa trị được trái tim bị tổn thương sâu sắc của mình."
Đường Thi bất đắc dĩ, luôn cảm thấy kỹ thuật dỗ người khác của cô thật chẳng ra sao.
Trịnh Tiểu Hy quay đầu về phía Đường Thi: "Không còn mỹ nhân bên người, mình sẽ rất cô đơn, rất đau lòng, rất buồn chán."
"Đường Thi, cậu thật sự chuyển lên lớp 12 hả?" Cao Sơn ngồi ở phía sau hai người, nghe được Trịnh Tiểu Hy cố tình gây sự, có chút nơm nớp lo sợ hỏi.
"Đúng, sao vậy?" Đường Thi gật đầu.
Cao Sơn một lời khó nói hết mà nhìn Trịnh Tiểu Hy: "Tôi rất hy vọng, Trịnh Tiểu Hy và cậu có thể duy trì trạng thái tốt đẹp như vậy, phải biết, Trịnh Tiểu Hy không có linh cảm, rất đáng sợ."
Đường Thi một mặt tò mò, Cao Sơn vừa nói thế, làm cho cô nhớ đến lúc khai giảng, trong lớp một mảng náo nhiệt, lại không có người nào ngồi gần Trịnh Tiểu Hy, thậm chí một vòng xung quanh Trịnh Tiểu Hy đều rất yên tĩnh.
Trịnh Tiểu Hy trừng mắt nhìn Cao Sơn, một mặt "nếu cậu dám nói lung tung, tôi liền đánh cậu!"
Cao Sơn: "... Đường Thi, cậu chưa từng nhìn thấy Trịnh Tiểu Hy bạo lực, bởi vì cái này, hồi cấp hai tiếng tăm quá lớn, mọi người đều không dám chọc cậu ấy, có điều, nói như vậy cũng không đúng, Trịnh Tiểu Hy không rơi vào trạng thái vẽ vời điên cuồng, vẫn khá tốt."
Cao Sơn vừa nói vậy, Đường Thi liền nghĩ, cô vẫn chưa từng thấy Trịnh Tiểu Hy ở trạng thái đó.
"Cao Sơn! Cậu nói lung tung, tôi cũng chỉ như vậy có một lần, cái gì mà rơi vào trạng thái điên cuồng, chỉ là lần đó mấy người đùa giỡn, làm hại bức tranh tôi vẽ mấy tháng mới được, tôi không đánh các cậu, đánh ai? Hơn nữa, mấy cậu đường đường là con trai, còn không đánh lại được một nữ sinh là tôi, còn dám nói?" Trịnh Tiểu Hy cắn răng nghiến lợi nói.
"Này không phải do nam sinh bọn tôi sợ làm cậu bị thương, mới để cho cậu đánh sao?" Nói đến cái này, Cao Sơn có chút ngượng ngùng, lúc đó bọn họ quả thật không để ý đến Trịnh Tiểu Hy ở phía sau đang vẽ vời, bị đánh là phải, may mà Trịnh Tiểu Hy khéo tay, tự mình sửa lại được.
Trịnh Tiểu Hy: "..." Ha ha ha, nhớ lúc đầu, tôi còn tưởng mình giỏi như vậy chứ!
Đường Thi cười xấu xa, nhận lấy ánh mắt oan ức của Trịnh Tiểu Hy, nhất thời thu lại nụ cười.
"Tiểu Hy, mình rất hy vọng có thể nhìn thấy cậu như vậy." Đường Thi vô cùng nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc.
Trịnh Tiểu Hy: "Không được! Quá mất hình tượng!"
"Không đùa cậu nữa, không giận nữa chứ?" Đường Thi cười hỏi.
Trịnh Tiểu Hy chép miệng: "Chè vẫn phải mời."
"Được."
Trịnh Tiểu Hy cười.
"Đường Đường đã xác định muốn nhảy lớp, thứ hai liền chuyển lên lớp 12 rồi," Trần Nghĩa nói, "Anh Đoàn, anh nói xem, em có phải gọi Đường Đường là đàn chị không?"
Đoàn Thích mới nhớ đến, Đường Thi nhảy lớp, liền cao hơn cậu một lớp, sắc mặt trong nháy mắt trở nên không quá tốt: "Cậu muốn gọi thì gọi."
Trần Nghĩa cười có chút gian trá: "Anh Đoàn có phải là cũng phải gọi là đàn chị không? Sau này khi em nhìn thấy Đường Đường, đều phải gọi là đàn chị à? Tuy rằng Đường Đường nhỏ hơn chúng ta, nhưng Thanh Cao của chúng ta, rất kính trọng đàn anh đàn chị.
Thanh Cao tôn sư trọng đạo, các đàn anh đàn chị lớp cao hơn sẽ chăm sóc quan tâm đàn em phía dưới, đàn em phía dưới cũng phải tôn trọng các anh chị khóa trên, trên phương diện xưng hô, thật sự phải chú ý.
Trần Nghĩa thì không sao, nhưng mà nghĩ đến anh Đoàn của cậu ta phải gọi Đường Đường là đàn chị, cảnh tượng này, nghĩ thế nào, cũng thấy rất đẹp nha!
Đoàn Thích nghĩ đến việc mình phải gọi Đường Thi là đàn