Chương 32
Khi Đường Thi chạy bộ buổi sáng, đụng phải Đoàn Duệ còn dậy sớm hơn cô, khi hai người gặp nhau, Đoàn Duệ dừng lại, liếc nhìn Đường Thi, sau đó, tiếp tục chạy về phía trước, chỉ là bước chân chậm hơn chút.
Đường Thi: "....."
Đường Thi chậm rãi theo sau, tại sao cô lại nhìn thấy được mấy phần vừa lòng trong đôi mắt nghiêm nghị kia của Đoàn Duệ chứ?
Sau đó, Đường Thi lại đụng phải Đoàn Trường Minh và Hạ Phương dậy sớm thể dục, hai người biến thành bốn người.
Đường Thi: "....."
Đoàn Trường Minh xuất thân quân đội, Hạ Phương là quân y, hai người đều là người hơn 50 tuổi, nhưng vẫn duy trì rèn luyện thân thể, Đường Thi không khỏi cảm khái, kỷ luật quân đội đúng là nghiêm minh.
"Mọi người về rồi." Người nghênh đón đang cười là Diệp Hoa, đợi người đến gần, Diệp Hoa mới nhìn thấy Đường Thi trong đó, hơi kinh ngạc nói: "Đường Đường cũng dậy sớm chạy bộ à?"
"Vâng, chào buổi sáng, bác dâu hai." Đường Thi gật đầu.
Diệp Hoa thật ra đã hơn bốn mươi, nhưng vì bà chú trọng bảo dưỡng, vì thế có vẻ rất trẻ, thậm chí nhìn qua còn trẻ hơn Vệ Vi! Nhưng khi Diệp Hoa nở nụ cười, nếp nhăn nho nhỏ mơ hồ ở khóe mắt cũng mơ hồ có thể thấy được.
"Đường Đường thật ngoan, nếu như anh Thích Thích của cháu có thể bớt lo như cháu, ta cũng không phải quản nó cái gì rồi." Diệp Hoa đang đổi nước cho hoa tươi hôm qua mới đổi.
Đường Thi hơi cười, không nói gì, làm mẹ, Diệp Hoa nói Đoàn Thích có thể, cô cũng không thể nói theo.
"Mẹ, con có chỗ nào làm cho mẹ không bớt lo?"
Nhắc tào tháo tào tháo đến, Đoàn Thích hiếm thấy ngủ dậy sớm như thế ở trong ngày nghỉ, nghe được câu nói đầu tiên cũng không phải là câu hay lắm như vậy.
Diệp Hoa thản nhiên nhìn con trai một cái: "Chỗ nào cũng làm ta không bớt lol, mỗi ngày con dậy muộn như vậy, tối hôm qua khẳng định lại chơi game rồi."
Đoàn Thích: "...." Sao bây giờ, cậu cũng không thể phản bác.
Diệp Hoa thấy con trai không nói, bổ sung thêm một câu: "Nếu như ngày nào đó con không thức đêm chơi game, chắc chằn còn có thể tìm cái khác để thức đêm."
Đoàn Thích: "....."
Đoàn Trường Vệ vừa hay tiến đến, liếc nhìn Đoàn Thích đang buồn bực không lên tiếng, cười nói: "A Hoa, em nói trắng ra như thế, con trai em sẽ đỏ mặt xấu hổ."
Diệp Hoa: "Nó biết?"
Đoàn Thích theo bản năng liếc nhìn Đường Thi bên cạnh, thấy Đường Thi một bộ cười cười, từ trong mắt cô, Đoàn Thích có thể biết được môt loại tin tức -- đúng vậy, Đoàn Thích chính là như vậy nha.
Còn kém quang minh chính đại gật đầu thôi!
Trái tim bị nghẹn một cục, Đoàn Thích khó chịu, khẽ hừ một cái, liếc nhìn còn ba mẹ còn đang nói xấu mình, tim càng thêm nghẹn.
Trước mặt nữ sinh mà cậu thích, ba mẹ có thể làm cậu thêm nghẹn họng thật sự quá không biết nhìn ánh mắt của cậu rồi!
Đoàn Thích thích Đường Thi, đúng, Đoàn Thích cậu thích Đường Thi.
Cho dù khó chịu, nhưng Đoàn Thích từ trước đến nay luôn có can đảm nhìn thẳng vào tâm tư chính mình, tuy rằng trước không hiểu tâm ý của mình, ồn ào đến tâm tình dao động rất lớn, nhưng đó là vì cậu đang suy nghĩ, cậu đang muốn cái gì?
Cậu đang nghĩ, nơi nào Đường Thi xuất hiện, mắt cậu chỉ có một mình cô như thế, những cái khác, đều không chứa nổi, cậu đang nghĩ, tại sao cậu phải ngày đêm nhớ đến cô bé đang cười này, cậu đang nghĩ, tâm tình của cậu tại sao lại thay đổi thất thường trong ngày như vậy, khi thì vui vẻ, khi thì phiền muộn, khi thì tức giận, cậu đang nghĩ, Đường Thi, tại sao có thể luôn xuất hiện trong mắt cậu, cậu đang nghĩ....
Đoàn Thích nghĩ rất nhiều, dần dần hiểu ra, mình bị làm sao.
Đoàn Thích kiêu ngạo, nhưng cũng thông minh, nếu như ngay cả tâm ý mình cậu còn không làm rõ được, vậy cậu cũng không phải là Đoàn Thích nữa rồi.
Hiểu được tâm ý của chính mình, đi đến xác định, thật ra cũng không khó khăn như vậy.
Diệp Hoa kinh ngạc liếc nhìn Đoàn Thích: "Ngại ngùng đỏ mặt?"
Có phải ngại ngùng thật không, Diệp Hoa làm mẹ, vẫn có thể nhìn ra được, con trai của bà cả ngày một bộ tự xưng "tiểu gia, tiểu gia", Diệp Hoa đúng là cũng không tin, chuyện con trai bà có thể đỏ mặt!
Nhưng mà!
Diệp Hoa vẫn hiếm thấy được cái gì đó từ Đoàn Thích chỉ trong nháy mắt, xấu hổ? Lúc trước bà và chồng phu xướng phụ tùy cũng chưa từng thấy Đoàn Thích giận dỗi, con trai của bà cũng không nhỏ nhen, bị bà nói mấy câu, còn không phải là không đau không ngứa sao?
Diệp Hoa có chút kinh hãi, chờ tỉ mỉ nghĩ lại biểu hiện lúc nãy của Đoàn Thích, chậm rãi hiểu được, lơ đãng liếc nhìn Đường Thi đi theo phía sau bà nội Đoàn, sau đó, như không có chuyện gì mà nói: "Đường Đường cố gắng như vậy, con trai, con cứ như vậy, khác biệt thật sự quá rõ ràng rồi."
Con trai của bà, có xứng được với một cô bé cố gắng như thế không?
Đoàn Thích: "...." Ai bảo mẹ so sánh lung tung, ai nói người thương con nhất là mẹ? Vị này nhà cậu chuyên môn dùng để hãm hại cậu đấy?
"Ôi, nghe nói Đường Đường viết mấy bài tiểu thuyết, đứa bé A Cảnh cũng nói hay, ta phải đi xem xem, tạp chí trong nhà có chứ?" Nói chuyện, Diệp Hoa lôi kéo Đoàn Trường Vệ lật tìm tạp chí trong nhà.
Đoàn Trường Vệ không biết trong thời gian ngắn ngủi như vậy, vợ và con mình đã giao chiến mấy lần, tùy ý để cho Diệp Hoa kéo ông đi.
Đoàn Trường Vệ là từ chính, từ nhỏ đã tự mình cố gắng, từng bước phấn đấu làm ra kết quả, được điều đến Bắc Kinh, bởi vì còn có Đoàn gia, vị trí cũng ngày càng cao, mà Diệp Hoa, là người Diệp gia, Diệp gia đã di cư sang Anh từ sớm, là đế quốc thương mại lớn mới nổi ở Anh.
Bởi vì Diệp Hoa gả cho Đoàn Trường Vệ, mấy năm nay Diệp gia mấy năm nay cũng từ từ phát triển ở trong nước, người phụ trách là Diệp Hoa, chỉ là Diệp Hoa không thích quản mấy việc này, Diệp gia lại phái một giám đốc đến, tiếp quản sự vụ công ty, Diệp Hoa thích nhất, đó chính là làm từ thiện khắp nơi, bây giờ là người phụ trách của một quỹ từ thiện.
Diệp Hoa có cổ phần của