Chương 36
Đoàn Thích không nhìn Kim Khanh và Hạ Cảnh nữa, mà cúi đầu nhìn Đường Thi, trong mắt đào hoa là vẻ không nỡ: "Nhóc đi một mình, phải chăm sóc bản thân cho tốt."
Đường Thi ngẩn người, tình cảm trong mắt Đoàn Thích làm cô ngẩn người, còn chưa phản ứng lại, Đoàn Thích lần này không buồn bực nữa, thuận theo ý mình, giơ tay vuốt vuốt tóc Đường Thi, rất nhanh liền rời đi.
Đợi Đường Thi hoàn hồn, Đoàn Thích đã sớm bước đi mấy bước.
"Đoàn Thích." Đường Thi đột nhiên gọi người, thấy Đoàn Thích quay người lại, nhìn cô, lại không biết nên nói cái gì.
Hai người cứ yên tĩnh nhìn nhau mấy giây như vậy, thời gian như ngừng trôi, Đoàn Thích cũng không nói, nhưng trong đôi mắt đào hoa lại ẩn giấu sự chờ đợi không thể bị người nhìn thấy.
"Đường Đường! Tàu sắp khởi hành rồi, chúng ta lên tàu thôi!" Kim Khanh nói với cô.
Hạ Cảnh xách hành lý lên chỗ ngồi trước, dù sao có hai nữ sinh, giáo dưỡng của anh làm cho anh tự giác làm hết những điều này.
Đường Thi quay đầu đáp một tiếng, lại quay người nhìn Đoàn Thích vẫn đứng nguyên tại chỗ, cho dù trong gió lạnh như vậy, đầu tóc thiếu niên vẫn kiêu ngạo như cũ, như lúc mới gặp.
"Đoàn Thích, tôi đi đây, anh mau về đi." Thấy Đoàn Thích đứng ở trạm xe bất động, Đường Thi lại nói, "Đến nơi rồi, tôi sẽ gọi điện về, yên tâm đi."
Màu sắc trong đôi mắt đào hoa của Đoàn Thích nhạt dần, nghe vậy, gật đầu, "Được, tôi đợi nhóc."
Đường Thi hơi ngừng chút, cô luôn cảm thấy, lời của Đoàn Thích không phải ý trên mặt chữ, tựa như, trong mấy chữ ấy vẫn còn một tầng ý nghĩa mà cô không biết.
Nhưng tiếng nhắc nhở tàu xe vang lên bên tai làm cho Đường Thi không thể dừng lại, vội vã nói: "Vậy được."
Tiếng còi rít gào của tàu hỏa mang cô gái mà cậu thích rời đi, Đoàn Thích đứng tại chỗ hồi lâu, lâu đến khi hai chân cậu đều tê rần như hàng ngàn con kiến gặm cắn, làm cho đầu óc cậu càng thêm tỉnh táo, thần kinh cũng càng thêm mẫn cảm....
Hạ Cảnh mua là ghế giường mềm, Kim Khanh đột nhiên thêm vào, không phải là không có chuẩn bị, cô ấy cũng mua giường mềm, chỉ là cách xa chỗ của Hạ Cảnh và Đường Thi một chút.
"Chị Khanh, không cần phiền đâu ạ, tự em cũng làm được, chị thu dọn của chị trước đi ạ." Đường Thi cầm lại hành lý của mình, lại vội vàng thu dọn giường của mình.
Kim Khanh thấy không giúp được gì, liền buông tay, cười hỏi: "Đường Đường, sao em lại đến Giang thị?"
"Nhà em ở Giang thị, lần này về quê ăn tết."
Kim Khanh nghe vậy, gật đầu, cười nói: "Thì ra là vậy, đúng vậy, ăn tết nên về nhà mới náo nhiệt."
Đường Thi cười nhật, không nói nhiều, đúng vậy, không ăn tết với gia đình, ăn tết với ai sẽ hạnh phúc, sẽ náo nhiệt chứ?
"Hai người thu dọn xong chưa?" Hạ Cảnh đi đến, hỏi hai cô gái.
Kim Khanh cười rất dịu dàng, "Đã thu dọn xong rồi, Đường Đường rất độc lập, đều tự mình làm hết."
Hạ Cảnh nghe lời của Kim Khanh, định nhắc nhở hai câu, nhưng nhìn thấy nụ cười không thay đổi của Đường Thi, lời đến bên miệng liền ngừng lại: "Ừm, nếu vậy, hai người nghỉ ngơi trước đi, buổi sáng dậy sớm như vậy, bây giờ chắc buồn ngủ rồi, ngủ bù một giấc đi."
"Được." Đường Thi đã sớm muốn ngủ một giấc, về Đường gia, cô cần phải có trạng thái tinh thần tốt nhất.
Lời Kim Khanh muốn nói không lên lời, ngại ngùng giật giật khóe miệng: "Bây giờ em còn rất hưng phấn, chắc là lần đầu tiên rời khỏi Bắc Kinh, đi nơi khác."
Hạ Cảnh trầm ngâm chốc lát, nói: "Vậy em hãy nghiên cứu tư liệu lần này trước đi, tôi muốn đi ngủ bù một giấc, đợi lát nữa chúng ta lại thảo luận một lần."
Thất vọng trong lòng Kim Khanh không ngừng dâng cao, nội tâm một mảnh hư vô, nhưng trên mặt không hề biểu hiện ra: "Được, bọn anh nghỉ ngơi một lát đi."
Đường Thi bị ép nhìn toàn bộ quá trình, nói với hai người một tiếng, vội vàng bò lên giường ngủ, để tránh nhìn thấy màn ngại ngùng gì đó, mặc dù cô không nhìn thấy Hạ Cảnh có cái gì ngại ngùng, nhưng Đường Thi có thể cảm nhận được, Hạ Cảnh là biết, biết tâm ý của Kim Khanh, nhưng mà, sự từ chối của Hạ Cảnh, cũng rất cứng rắn, không thể nghi ngờ.
Anh không cho Kim Khanh một chút ảo tưởng nào.
Mà Kim Khanh cũng cảm nhận được.
Những ngày kế tiếp, Đường Thi trôi qua có chút gian nan, không phải vì cô cảm giác mình lóe sáng như một chiếc đèn, mà là bầu không khí giữa hai người Kim Khanh và Hạ Cảnh làm cô cảm thấy lúng túng.
Kim Khanh còn không từ bỏ.
Cũng đúng, dù là ai đối mặt với người mình thích, muốn từ bỏ, cũng không phải là chuyện dễ dàng như thế, hơn nữa, chuyến này đi Giang thị, nếu như không có Đường Thi cô, hai người ở chung chắc cũng sẽ dễ dàng hơn chút.
"Anh Hạ, chị Khanh, hai người có muốn vào nhà uống chén trà không?" Đường Thi lễ phép hỏi.
Hạ Cảnh liếc mắt nhìn căn nhà trước mặt, cười nói: "Không được, lần sau đi, nghỉ ngơi cho tốt."
Kim Khanh ngây ngốc nhìn chằm chằm vào ngôi nhà hoang vắng trước mặt, trống rỗng, tối om, không có chút ấm áp, trong lòng đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhưng lại không dám nghĩ quá nhiều: "Đường Đường, em...."
"Kim Khanh, chúng ta đi tìm nơi ở trước." Khi Kim Khanh chuẩn bị nói ra khỏi miệng, Hạ Cảnh đúng lúc ngắt lời cô.
Nở nụ cười áy náy với Đường Thi, Kim Khanh đuổi sát theo Hạ Cảnh phía trước.
Đứng trước căn nhà u tĩnh này, Đường Thi hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí, nhấc chân đi vào, khi gần đến cửa, Đường Thi nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh, tay vội vàng rụt lại.
Sẽ là ai chứ? Không phải là trộm nhỉ?
Càng nghĩ càng thấy có khả năng, "chủ nhà" là cô đây đã lâu không ở nhà, trộm đến thăm cũng không kỳ lạ, nhất là bây giờ gần cuối năm, trộm vặt tăng nhanh, Đường Thi nhất thời có chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh trấn định lại.
Cô có một người, tuyệt đối không được, nhỡ đâu tên trộm cầm dao thì sao bây giờ? Nhưng trước khi không xác định là ai, Đường Thi cũng không thể đi báo cảnh sát, đang khó xử, Đường Thi nghe phía sau truyền đến