Đoàn Thích: "........."
Đoàn Thích im lặng, cậu mơ hồ cảm giác được, cậu không nên tiếp tục như thế.
"Hai em đến rồi sao? Ngồi đây đi." Phương Phương cười nhìn hai người, đợi Đường Thi và Đoàn Thích ngồi xuống, vô cùng hài lòng gật đầu.
"Qua hai tuần nữa, cuộc thi chính thức bắt đầu, hai em chuẩn bị cho tốt, đến lúc ấy mới có thể thành thạo, thầy Từ của các em cũng đã thương lượng với tôi, cố gắng hết sức không ảnh hưởng đến hai em ôn tập, hai em cứ như bình thường là được, đừng làm loạn tiến độ."
"Trình độ tiếng anh của Đoàn Thích cô còn chưa biết, vừa hay bây giờ hai đứa ngồi cùng bàn, có vấn đề gì cũng có thể giao lưu, gặp phải vấn đề không hiểu cũng có thể đến tìm giáo viên."
"Vâng ạ, cô Phương." Đường Thi cười đáp.
Đoàn Thích vâng một tiếng.
Phương Phương lại nói rất nhiều cách để ôn tập, Đường Thi lắng nghe tất cả, Phương Phương nhìn Đoàn Thích, cười: "Được rồi, hai em đi đến chỗ thầy Từ đi, bọn họ tìm hai em có chút chuyện."
Từ Văn nhìn hai học sinh đang đứng trước mặt mình, có chút đau đầu, Đoàn Thích nhảy lớp ông đồng ý, nếu như Đoàn Thích có năng lực tham gia cao khảo, không có đạo lý gì để cho cậu tiếp tục học lớp 11.
Nhưng mà, ông nhất thời vui vẻ, lại quên mất trong lòng còn có một nữ sinh lạc đàn, bây giờ Đoàn Thích cũng chuyển đến lớp 1, hai người này vừa hay ngồi cùng một bàn, Từ Văn cũng biết tình huống đặc thù phải xử lý đặc thù, thở dài trong lòng, từ từ mở miệng.
"Đoàn Thích ở trong lớp có chuyện gì, Đường Thi em giúp tôi nhìn một chút, để cho Đoàn Thích nhanh chóng thích ứng." Cuối cingf, Từ Văn chỉ nói một câu như vậy.
Đường Thi nghe Từ Băn là nói chuyện này, đáp ứng, mặc dù cô không cho rằng Đoàn Thích cần cô giúp đỡ.
Phảng phất như đi ngang qua một cái sân, hai người lại cùng nhau trở về phòng học.
Đường Thi vừa vào phòng học, lại phát hiện có người nhìn cô, ánh mắt tìm tòi đi xem, thấy được Lý Lộ Lộ còn chưa kịp thu hồi tầm mắt, trong mắt tràn đầy bất mãn và tức giận.
Đường Thi không rõ vì sao, lắc đầu một cái, trở về chỗ của mình.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, qua hơn một tuần lễ, Thanh cao lại tràn đầu sinh khí, học sinh líu ríu thảo luận về kỳ nghỉ của mình.
Nghe lời lải nhải liên miên của Trịnh Tiểu Hy ở bên cạnh, khóe miệng Đường Thi cong cong.
"....... Đường Đường, cậu nói xem, ông ngoại mình có phải quá xấu rồi không?" Trịnh Tiểu Hy nói xong, không quên trưng cầu sự khẳng định của Đường Thi.
Đường Thi che miệng cười, nói: "Ừ... Cái này hả, khó nói."
"Còn không xấu? Cả một kỳ nghỉ mình chỉ có thể vẽ mấy kiểu như đường nét, một bức tranh cũng không vẽ được!" Ông ngoại Trịnh Tiểu Hy muốn rèn luyện kiến thức cơ bản cho cô, không cô cầm cái bút khác.
Đường Thi đổi cách nói khác: "Vậy bây giờ cậu hạ bút cảm giác thế nào rồi? Có phải tốt hơn lúc trước nhiều không?"
Trịnh Tiểu Hy nghẹn lời: "Hình như là ha, ha ha..."
"Đoàn Thích thật sự nhảy lớp rồi?" Trịnh Tiểu Hy kéo Đường Thi đi nhanh hơn mấy bước, nhỏ giọng hỏi.
"Thật."
"Còn là bạn cùng bàn với cậu?"
"Ừm."
Trịnh Tiểu Hy đẩy đẩy gọng kính, lại hỏi: "Đường Đường, cậu cảm thấy.... Đoàn Thích thế nào?"
"Hả?" Đường Thi nghi hoặc, nhưng Trịnh Tiểu Hy hỏi rồi, cô nghĩ nghĩ, đáp, "Khá tốt, chính là có chút ấu trĩ."
Trịnh Tiểu Hy, "...................Ha ha ha ha."
Bởi vì muốn giữ khoảng cách không xa không gần, Đoàn Thích thính lực nhạy bén cũng đi nhanh hơn vài bước: ".............."
Cậu ấu trĩ? Cậu mới không.... Bước chân của Đoàn thích cứng lại, nhớ đến các loại hành vi mà cậu làm, nghẹn lời không nói.
Trịnh Tiểu Hy lập tức che miệng lại, nhìn về phía sau, Đường Thi cũng nhìn về phía sau xem, thấy sắc mặt Đoàn Thích vô cùng không tốt, vội vàng bổ cứu*: "Đoàn Thích anh vẫn còn nhỏ, chính là có chút hơi ấu trĩ, đợi anh thành thục hơn một chút, sẽ không... ấu trĩ!"
(Bổ cứu: Dùng các loại biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi; nghĩ cách để khuyết điểm không gây ra ảnh hưởng.)
Trần Nghĩa: "Đường Đường, em vẫn là không nên nói nữa đi, anh Đoàn đã bị em làm tức điên rồi." Ha ha ha, muốn cười quá! Anh Đoàn nhà chúng ta là có chút ấu trĩ ha.
Ở trước mặt cô gái mình thích thì giả vờ cool ngầu, cái gì cũng không dám nói, chỉ dựa vào những hành động này để hấp dẫn sự chú ý, không phải là ấu trĩ thì là gì?
"Xem ra cậu gần đây gan lớn rất nhiều rồi, Trần Nghĩa." Giọng nói của Đoàn Thích âm trầm.
Trần Nghĩa giật cả mình, đầu lắc như trống bỏi, nhưng Đoàn Thích đang buồn bực không có chỗ trút, Trần Nghĩa lại tự mình dâng đến cửa, Đoàn Thích sao có thể buông tha cho cậu ta: "Tan học cùng chơi bóng."
Trần Nghĩa muốn đấm đất: "............." Thân hình to lớn này của cậu ta, sao có thể đánh thắng được Đoàn Thích?
"Đoàn Thích thật sự nhảy lớp rồi?"
"Thật?"
"Sách cũng đã chuyển đến lớp 12/1 rồi, những người không có năng lực như bọn mình, vẫn là thành thật mà học từ lớp 11 lên lớp 12 thôi."
"Ha ha, đúng, nhảy lớp đừng có nghĩ đến."
Lớp 11/1 và 11/2 là thảo luận sôi nổi nhất, bởi vì là lớp của Đoàn Thích, nguyên nhân khác là có Cố Lệ.
Chương Sơn nhìn không ra Cố Lệ đang nghĩ gì, suy nghĩ kỹ hồi lâu, mới hỏi: "Anh Lệ, Đoàn Thích nhảy lớp, anh có muốn không?"
Quét mắt nhìn Chương Sơn, giọng nói của Cố Lệ nhàn nhạt: "Không cần, Đoàn Thích có sự lựa chọn của cậu ta, tôi cũng có cách làm của mình."
Chương Sơn còn muốn nói cái gì, nhưng Cố Lệ đã cúi đầu nhìn xuống cuốn sách về phương diện quân sự, nhiều lời hơn nữa, Chương Sơn cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
Tại sao bọn họ vào quân doanh huấn luyện một kỳ nghỉ, cái gì cũng thay đổi rồi?
Người không thoải mái không chỉ có một mình Chương Sơn.
Tô Đình Đình bản thân cô ta không cảm thấy cái gì, dù sao cô ta dưới sự giúp đỡ của ba Tô, đang từng bước đạt đến mục đích của mình, cho dù không bám được vào Đoàn gia thì lại thế nào chứ? Tô gia bây giờ đều ở trong thủ đoạn giao tiếp của mẹ cô ta, đang tốt lên, ngay cả bà già kia cũng đối tốt với mẹ con cô ta không ít!
Người quý ở tự biết rõ mình, bọn họ không bám được vào Đoàn gia, nhưng càng nhiều người hơn đáng để bọn họ đi giao hảo.
Tô Đình Đình tuy rằng ghét Đường Thi, hận Đường Thi không cho cô ta mặt mũi, nhưng Tô Đình Đình cũng nghĩ rõ ràng, nếu như Đường Thi ở Đoàn gia một ngày, cô ta phải cười với Đường Thi, không thể thật sự xuống tay ác độc với Đường Thi, còn không bằng chờ đợi thời cơ.
Chăm chú nhìn Tô Tiếu đang cúi đầu đọc sách phía trước, Tô Đình Đình nhếch miệng cười ác ý, khó chịu đi, Tô Tiếu, rất nhanh, mày càng khó chịu hơn nữa....
Cả Thanh Cao có tổng cộng bốn người tham gia thi, đều là mũi nhọn bên trong mũi nhọn môn tiếng Anh, trên người đều gánh vác vinh dự của Thanh Cao và của chính mình, Đường Thi có thể cảm nhận được, so với lần trước, cuộc thi lần này không khí càng căng thẳng hơn, đối thủ cũng mạnh hơn, tất cả tuyển thủ giỏi toàn quốc đều tụ tập ở đây.
Nhìn hai bóng hình quen thuộc kia, Đường Thi chớp chớp mắt, người bên cạnh cũng nhìn thấy bọn họ, Hạ Cảnh và Kim Khanh đi tới.
"Đường Đường, em và Đoàn Thích đều trúng tuyển rồi? Rất giỏi, năm đó chị cũng không thể tham gia." Kim Khanh năm đó cũng tham gia kỳ tuyển chọn của khu vực Bắc Kinh, chỉ là không được tham gia cuộc thi toàn quốc, lần này qua đây làm tình nguyện viên.
Đường Thi cười dịu dàng, lời này không dễ trả lời.
"Đoàn Thích, sao em cũng nguyện ý tham gia cuộc thi kiểu này?" Hạ Cảnh là tò mò, trong ấn tượng của anh, Đoàn Thích vẫn luôn không thích tham gia mấy cái náo nhiệt này.
Đoàn Thích: "Vì được cộng điểm."
"Vậy sao?" Hạ Cảnh cười cười, không tiếp tục hỏi nữa, trong lòng lại cảm thán, em trai năm đó chạy theo sau anh và A Duệ cũng có bí mật rồi.
"Anh Hạ, chị Khanh sao lại đến đây?" Đường Thi hỏi.
"Trường bọn chị tổ chức đến làm tình nguyện viên." Kim Khanh nói.
Trong lòng Đường Thi hiếu kỳ, lẽ nào Kim Khanh lần trước chưa tỏ tình? Hơn nữa, ánh mắt của Kim Khanh vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía Hạ Cảnh, tình huống của hai người này vẫn không có gì thay đổi.
Đường Thi cũng chỉ nghĩ như vậy, không nghiên cứu sâu xa, tình cảm của người khác, cô không làm được cố vấn tình cảm, một bà dì chưa từng yêu đương như cô, không hợp xử lý những vấn đề này.
"Đường Thi Đoàn Thích." Phương Phương ở phía không xa vẫy