Khi mặt trời đã bắt đầu lên, Diễm Nguyệt cựa mình mở mắt, đầu cô đau như búa bổ. Khẽ lấy tay xoa xoa thái dương, lại cảm nhận được vật nặng đè lên bụng từ từ quay sang. Một giây giật mình, rồi sau đó trở nên thơ thẩn.
Khoảng cách giữa cô và hắn chỉ cách nhau một gang tay, ở góc độ này cô có thể quan sát tỉ mỉ từng đường nét trên gương mặt hắn. Cô công nhận hắn thật sự rất đẹp, từ hàng lông mày dài rậm xuống đến dọc sống mũi, cả đôi môi trái tim nữa. Cô cố tìm ra một điểm xấu mà cũng chẳng thấy nổi. Diễm Nguyệt cảm thấy ông trời thật là không công bằng, cho hắn nhan sắc, cho hắn cả tiền tài. Tầm nhìn lại rời đến hàng lông mi dài mà cong vút của hắn, còn đẹp hơn cả con gái nữa, Diễm Nguyệt buột miệng nói:
- Là gắn mi giả sao?
Cô vô thức đưa ngón tay lên định chạm vào, ai ngờ đôi hàng mi động đậy liền mở mắt. Mặc Thiên mỉm cười mị hoặc, thanh âm lại yêu chiều:
- Diễm Nguyệt, em thật là háo sắc.
Cô xấu hổ đẩy hắn ra rồi chạy vào nhà tắm đóng sập cửa lại. Hai má đã trở nên ửng hồng, cô cảm nhận được tim đập nhanh cỡ nào. Xả nước rồi hắt mạnh vào mặt, đôi mắt trở nên sắc lạnh nhìn xoáy sâu vào nét mặt ở trong gương:
- Lam Diễm Nguyệt, mày phải nhớ hắn chính là Tần Mặc Thiên.
Mặc Thiên ở ngoài trông bộ dạng cô như vậy liền bật cười. Hắn thực ra đã dậy trước mà ngắm nhìn cô rồi, lại thấy cô trở mình sắp dậy nên giả vờ nhắm mắt lại thôi.
Cô thay quần áo rồi đi xuống lầu, đã thấy hắn chễm chệ ngồi ở bàn ăn. Diễm Nguyệt đi tới kéo ghế ngồi xuống. Hôm qua do uống nhiều rượu nên cô bây giờ thấy rất đau đầu, lại thấy cốc nước chanh để ngay bên cạnh, Diễm Nguyệt tiện tay cầm lên uống:
- Dì Hạ, sao dì biết tối qua cháu uống rượu mà pha nước chanh vậy?
Bà quản gia ở trong bếp ló đầu ra:
- Lam tiểu thư, đó là cậu chủ pha cho tiểu thư đấy.
"Phụttttt"
Nước bắn tung toé trên bàn kèm theo cơn ho sặc sụa của cô, hắn mà lại pha nước chanh cho cô sao? Mặc Thiên nhíu mày đi tới bên vuốt lưng cho cô:
- Diễm Nguyệt, thái độ này là sao?
- Mặc Thiên, anh bình thường được không, sao đang yên đang lành lại nổi hứng quan tâm tôi vậy.
- Tôi chỉ là thấy em tối qua uống nhiều rượu quá nghĩ em sẽ bị đau đầu.
Diễm Nguyệt một giây sững sờ nhìn hắn rồi đứng dậy đi ra.
- Đi đâu vậy?. Truyện Tiên Hiệp
- Tần tổng, tôi phải đi làm.
Hắn mỉm cười dịu dàng, bước tới ôm eo cô đi ra ngoài:
- Mặc Thiên, anh làm gì vậy?
- Thì đi làm.
- Tôi đi xe buýt.
- Tôi đưa em đi.
Cô há mồm trợn mắt nhìn hắn, hắn hôm nay là bị hỏng giây thần kinh nào sao.
- Tôi không muốn thành đề tài bàn tán của người ta.
- Ai dám.
Diễm Nguyệt thở dài rồi phất tay một cái quay lưng đi, nhưng liền bị hắn kéo lại nhét vào trong xe.
- Mặc Thiên, rốt cuộc hôm nay anh bị làm sao thế?
Hắn vẫn một thân tây trang sang trọng, lãnh đạm ngồi bên cạnh vắt chéo chân, hai tay nhàn nhã đan vào nhau, tầm mắt nhìn thẳng vào gương mặt cô, dịu dàng nói:
- Diễm Nguyệt, tôi chỉ là muốn em đừng ghét tôi, đừng hận tôi.
Cô ngơ ngẩn nhìn hắn rồi bất giác quay đi hướng khác, hai tay bấu chặt vào nhau, trong lòng loé lên suy nghĩ:
"Mặc Thiên, tôi vốn là đã ghét anh, đã hận anh!"
Dù chuyện của cô và hắn đã bị mọi người biết nhưng cô cũng không muốn thêm phiền phức, nên đã yêu cầu hắn dừng xe cách công ty một đoạn. Hắn lúc đầu cũng không đồng ý nhưng cô cứ làm nháo lên hắn phải thuận theo.
Từ sau chuyện hôm qua, mọi người liền cởi mở với cô hơn hẳn. Diễm Nguyệt cũng chẳng lấy làm lạ. Nhã An đi tới bên cạnh cô tươi cười:
- Diễm Nguyệt, hôm qua hẹn có buổi giao lưu nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy nên hôm nay mình bù nha.
- Được.
Cô cũng lịch sự mỉm cười lại, bản thân cô tự thấy Nhã An cũng là một cô gái tốt nên cô cũng muốn thân thiết.
Khôi Vĩ thấy vậy cũng đi tới:
- Diễm Nguyệt, có cần anh đón?
- Không cần, mọi người cứ đưa địa chỉ, em sẽ tự đến.
- Vậy được, nhà hàng Trung Hoa đường xyz... nhé.
Cô lịch sự gật đầu.
Ngày làm việc trôi qua yên bình hơn cô nghĩ, chẳng một câu tò mò, cũng chẳng ai bàn tán, thảo nào sáng nay khi cô nói vậy hắn liền ngạo mạn như thế.
Đưa cô đi tất nhiên phải đưa cô về, Diễm Nguyệt đành phải đi bộ ra một đoạn mới lên xe của hắn.
- Buổi tối phòng tổ chức buổi giao lưu, tôi sẽ không ăn cơm.
Hắn nhíu mày quay sang nhìn cô:
- Ở đâu?
Cô liếc hắn một cái. Từ lúc nào mà cô phải báo cáo mọi chuyện với hắn vậy:
- Nhà hàng Trung Hoa, đường xyz...
Xe về đến biệt thự, Diễm Nguyệt đi lên phòng thay đồ. Hôm nay cô chọn một chiếc váy body màu đỏ trễ vai, phần ngực được may cúp, không hở mà cũng chẳng kín mít, khéo léo khoe được vòng một đẫy đà, đường sau khoét hình giọt lệ làm hở tấm lưng trắng mịn, tà váy được thiết kế vạt xéo lộ ra đôi chân thon dài, mái tóc được làm xoăn nhẹ thả bồng bềnh. Tô một chút son môi, Diễm Nguyệt hài lòng bước xuống lầu. Hắn ngồi đấy nghe tiếng động liền chuyển tầm mắt, thẫn thờ có, say mê có, hắn công nhận cô rất đẹp. Nghĩ đến điều đó thôi bỗng chốc hắn nhíu mày: