Hôm sau, khi nhận được tin, mọi người đều có mặt tại bệnh viện. Phải nói là ai ai cũng đều không tin vào sự thật này, mãi đến khi tận mắt nhìn thấy cô cười nói vui vẻ như vậy bọn họ mới vui mừng bật khóc. Nhã An và Gia Mẫn chạy vội ôm lấy cô mà nức nở:
- Diễm Nguyệt, thật tốt quá, cậu đã tỉnh lại rồi. Ông trời thật có mắt mà.
- Được rồi, được rồi. Hai cậu làm ơn để cho mình thở chút được không?
Nhã An và Gia Mẫn lúc này mới buông cô ra gạt đi nước mắt. Trong lòng họ lúc này thật sự mừng đến không biết nói sao nữa. Diễm Nguyệt nhìn hai cô bạn như vậy liền bật cười lại ngó tới hai ông bố đường sau đang phải ôm con trông đến vất vả:
- Chấn Phong, Gia Uy hai người bế đứa bé lại đây, em muốn bồng được không?
Gia Uy với Chấn Phong lúc này trên trán đã vã mồ hôi, thở dồn dập:
- Diễm Nguyệt, anh nghĩ em không nên bế. Bọn trẻ rất nghịch.
- Không sao, mau bế bọn trẻ đến đây.
Diễm Nguyệt đưa tay nhận lấy đứa bé từ Gia Uy khẽ nựng yêu:
- Oa, đẹp trai giống bố nha. Nhã An, nó tên gì vậy?
- Gia Khang
- Gia Khang? Là yên vui và bình an sao? Thật hay đó.
Diễm Nguyệt mỉm cười đưa đứa bé lại cho Nhã An rồi lại đón lấy bé gái từ tay Chấn Phong thích thú mà trêu ghẹo:
- Gia Mẫn, nó tên gì vậy, đáng yêu quá!
- Haizz, Chấn Phong cứ thích Thiên Mỹ, nhưng mình nghe Thiện Mỹ hay hơn, bọn mình đã phải tranh cãi một tuần vì chuyện này đấy và tất nhiên mình sẽ thắng rồi.
- Thiên Mỹ là sắc đẹp của trời sao? Nhưng Thiện Mỹ là xinh đẹp và nhân ái mình cũng thấy Thiện Mỹ đẹp hơn.
Gia Mẫn lúc này có thêm người đồng tình liền quay người lại hất mặt với Chấn Phong:
- Anh thấy chưa? Em đã nói Thiện Mỹ nghe hay hơn mà.
- Được rồi, được rồi. Chẳng phải vẫn nghe theo em sao.
Diễm Nguyệt thấy hai người bọn họ tính tình vẫn như vậy không khỏi bật cười, đưa đứa bé lại cho Gia Mẫn, đôi mắt chợt loé lên một sự khao khát bất giác nói:
- Mình cũng muốn tìm một cái tên thật ý nghĩa.
Chấn Phong nghe vậy, lại vô tư cười đùa, trêu ghẹo:
- Diễm Nguyệt, vậy em cùng Mặc Thiên hãy sinh một đứa đi.
Lời vừa ra hết Chấn Phong đã tự vả miệng mình, Diễm Nguyệt chợt sững lại phúc chốc, mọi người đã đưa ánh mắt căm hận nhìn anh, Chấn Phong biết mình lỡ lời chỉ đành cười trừ:
- Diễm Nguyệt, anh xin lỗi!
- Không sao, em cũng đã tiếp nhận sự thật rồi. Mọi người cũng không cần phải kiêng dè gì, chỉ là nếu không ngại thì để em làm mẹ nuôi bọn trẻ được không?
Gia Uy lúc này mới mỉm cười lên tiếng:
- Diễm Nguyệt, em không sao là tốt rồi. Nếu thấy buồn thì cứ đến chơi với bọn trẻ. Bọn anh lúc nào cũng hoan nghênh người mẹ nuôi này.
Cả phòng vỡ oà trong tiếng cười. Cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng người, bọn họ đã có thể cùng nhau quây quần.
Sau vài ngày theo dõi, không có gì khác lạ Diễm Nguyệt được xuất viện trở về biệt thự. Dì Hạ biết tin, sáng sớm đã ra đứng trước cổng chờ cô. Diễm Nguyệt bước xuống xe đã thấy bóng dáng bà đứng đấy liền nở nụ cười tươi chạy oà vào lòng bà:
- Dì Hạ, thật là nhớ dì quá.
Bà ôm cô trong lòng mà nước cứ ồ ạt trào ra, nức nở như một đứa trẻ:
- Diễm Nguyệt, thật tốt quá. Ông trời đã phù hộ cho con, con không sao như thế này dì thật mừng.
Mặc Thiên lúc này từ đường sau bước đến mỉm cười nhìn hai người họ:
- Dì Hạ, hãy đi chợ mua chút gì đó, tối nay nhà Gia Uy với Chấn Phong sẽ đến đây làm bữa tiệc chúc mừng Diễm Nguyệt.
Bà lúc này mới đẩy cô ra, đưa tay gạt đi nước mắt, gương mặt rạng rỡ cười:
- Được, được. Dì đi ngay.
Mặc Thiên dìu cô lên phòng, bước chân vào Diễm Nguyệt có chút sững sờ nhìn tấm ảnh cưới to treo chễm chệ trên bức tường. Đôi mắt chợt đỏ hoe nhìn hai bóng người trong ảnh, nam nhân tuấn mỹ trong ảnh với gương mặt rạng rỡ hạnh phúc, nữ nhân bên cạnh lại bình yên tựa vào vai anh nhắm nhẹ đôi mắt. Mặc Thiên từ đường sau bước đến ôm lấy cô thì thầm:
- Vợ à, có phải chúng ta rất đẹp đôi không?
Diễm Nguyệt nghe vậy liền bật cười giọng giận hờn:
- Chỉ có chồng đẹp, em không đẹp!
- Tại sao? Anh thấy vợ rất đẹp mà!
- Mặc Thiên, em muốn chụp lại ảnh cưới. Em muốn chúng ta cùng cảm nhận cảm giác hạnh phúc đấy.
Hắn nghe vậy hôn lên đầu cô mỉm cười cưng chiều:
- Được, chỉ cần vợ nói anh đều nghe theo.
- Chồng à, nếu chiều em quá. Em sẽ hư!
- Vợ hư thì anh ngoan là được!
Diễm Nguyệt quay người lại nhìn lên hắn, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc, thanh âm lại ngọt ngào đi sâu vào lòng người:
- Mặc Thiên, bây giờ em mới phát hiện, em không những yêu anh mà là rất rất rất yêu anh, chồng à!
Câu nói của cô làm hắn sững sờ, phải rồi, đây là lần đầu tiên cô nói yêu hắn, điều này làm hắn thật sự vui mừng. Ánh mắt nhìn cô trìu mến và yêu thương, từ từ cúi đầu xuống đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào, cả hai chậm rãi cùng hưởng thụ những dư vị ngọt của đối phương. Nụ hôn kéo dài mãi cho đến khi cả hai đã không còn thở được mới lưu luyến rời ra. Mặc Thiên nhìn cô với đôi mắt đầy dục vọng, cúi xuống bế cô đi thẳng đến giường. Diễm Nguyệt hai má đã đỏ ửng đẹp tựa một bông hoa mẫu đơn, hắn nhìn cô như vậy dục vọng càng dâng trào. Bàn tay nhẹ nhàng trút bỏ hết những chướng ngại vật trên người, từ từ đặt xuống thân thể ngọc ngà của cô những nụ hôn nóng bỏng. Hắn cứ chậm rãi, nâng niu cô, nụ hôn nhẹ nhàng từ cổ xuống đến xương quai xanh rồi đến bộ ngực đẫy đà mà đùa giỡn. Nụ hôn ấy từ bụng nhẹ nhàng di chuyển xuống đôi chân và đến bàn chân hắn lại nhẹ nhàng hôn lên từng ngón. Diễm Nguyệt bị hắn trêu ghẹo làm cơ thể trở nên đỏ hồng vặn vẹo. Mặc Thiên nhẹ nhàng tách chân cô ra từ từ đi vào, Diễm Nguyệt đau đớn nhíu mày, bất giác lùi lại, đưa tay đẩy hắn:
- Mặc Thiên, rất đau.
Hắn thấy vậy liền dừng lại, cúi người xuống điên cuồng gặm nhấm lấy môi cô, lưu luyến rời sang vành tai cô cắn nhẹ và thì thầm:
- Diễm Nguyệt, thả lỏng ra.
Hành động của hắn làm cô rùng mình khẽ rên lên một tiếng, Mặc Thiên bị kích thích liền động thân, Diễm Nguyệt đau đớn kêu lên một tiếng, hai tay bấu chặt vào hông hắn. Hai năm cô không xảy ra quan hệ điều đấy làm nơi đó trở nên khít chặt, hắn vì thế mà hưng phấn hơn động thân liên tục. Những tràng khoái cảm trỗi dậy át đi cơn đau dưới hạ thân của cô, Diễm Nguyệt bắt đầu phối hợp cùng hắn mà hưởng thụ. Trong căn phòng sang trọng ấy phát ra những âm thanh ái muội của đôi trai gái, trận kích tình mãnh liệt tạo nên một cảnh xuân nóng bỏng. Hai người bọn họ cứ liên tục thay đổi tư thế mà tìm cảm hứng cho mình. Cô không biết đã bị hắn lăn qua lăn lại bao nhiêu lần, chỉ biết mỗi lúc cô mệt mỏi thiếp đi lại liền bị hắn ăn sạch sành sanh. Lần cuối cùng bọn họ dừng lại là khi cả hai cùng đạt đến khoái cảm gầm lên một tiếng, Mặc Thiên gục trên người cô như vậy cả hai mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
- --------/-/-/-/-/--------
Cả hai tỉnh dậy cũng là lúc trời đã xế chiều. Diễm Nguyệt vì bị hắn chạy qua chạy lại nhiều đến nỗi không thể ngồi dậy được, liền nhìn sang hắn lại đang vui vẻ mà tinh thần sảng khoái, nghĩ vậy khiến cô không khỏi mà bực mình:
- Mặc Thiên, anh thật là khốn kiếp. Tại sao chỉ có em là rã rời còn anh lại vui vẻ như vậy chứ.
Hắn nghe vậy liền mỉm cười nhìn cô âu yếm:
- Vợ à, em là đang trách anh hầu hạ chưa đủ sao? Vậy mình tiếp tục nhé.
- TẦN MẶC THIÊN!
Mặc Thiên bật cười to rồi ngồi dậy cúi xuống bế cô đi thẳng vào phòng tắm. Diễm Nguyệt vẫn có chút không quen liền đỏ mặt cúi gầm đầu xuống. Hành động dễ thương của