Sáng hôm sau, Diễm Nguyệt mệt mỏi tỉnh dậy đã bắt gặp được ánh nhìn của hắn đang quét trên người mình:
- Vợ à, dậy đi làm thôi.
Diễm Nguyệt cả người mềm nhũn không đủ sức ngồi lên, lại nhìn hắn bên cạnh vẫn vui vẻ như vậy khiến cô không khỏi mà tức giận:
- Mặc Thiên, anh biết hôm nay em sẽ đi làm vậy mà mãi đến khi trời hửng sáng mới để cho em ngủ, anh bảo em làm sao dậy được đây? Rốt cuộc anh lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy chứ?
Hắn từ ngày đó đến giờ hôm nào cũng đem cô lăn qua lăn lại cho đến khi trời sáng mới buông tha. Những ngày đó cô không đi làm thì có thể thoải mái mà ngủ nướng nhưng hôm qua cô đã van xin hắn rồi vậy mà đến nửa đêm hắn lại nổi thú tính đánh thức cô dậy mà ăn sạch sành sanh. Mặc Thiên thấy vậy liền mỉm cười ghé sát mặt cô:
- Em cũng biết anh nhiều tinh lực vậy nếu đã không dậy được thì chúng ta làm thêm vài lẫn nữa được không?
- TẦN MẶC THIÊN.
Nhìn cô tức giận như vậy hắn cũng không nỡ trêu ghẹo nữa, chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái:
- Được rồi, mau dậy đi. Ba đang đợi chúng ta xuống lầu ăn sáng đấy.
Dứt lời hắn cũng bước xuống giường đi thẳng vào nhà tắm, Diễm Nguyệt nhìn theo bóng lưng hắn khẽ chửi thề rồi bỗng chốc mỉm cười hạnh phúc. Giá như ngày nào cũng có thể trôi qua êm đềm như vậy, thật là tốt.
Cả hai bước xuống lầu rồi đi thẳng vào bếp đã thấy ông ngồi đấy đợi, Diễm Nguyệt kéo ghế ngồi xuống bên cạnh ông:
- Ba à, sau người không cần phải đợi chúng con như vậy.
Nhà có mấy người, người ăn trước người ăn sau không hay. Được rồi mau ăn rồi còn đi làm.
Sau khi cả ba cùng dùng bữa xong, Diễm Nguyệt cúi chào ông rồi cùng hắn đi ra ngoài, bỗng dì Hạ từ trong bếp chạy ra:
- Diễm Nguyệt, Diễm Nguyệt!
Cô nghe tiếng gọi quay đầu lại thấy dì Hạ đang cầm bát thuốc trên tay đi tới:
- Diễm Nguyệt, con uống thuốc đã rồi hãy đi.
Diễm Nguyệt nhận lấy bát thuốc rồi nhìn sang bà. Bà ngày nào cũng đều đặn nấu thuốc cho cô, Diễm Nguyệt trước giờ cũng không muốn phụ lòng bà nên vẫn nhận lấy mà uống:
- Dì Hạ, thật ra...
- Diễm Nguyệt, dù chỉ là 1% cũng phải thử.
Lời cắt ngang của bà làm cô sững lại, bất chợt mỉm cười một cái rồi gật đầu mà uống hết bát thuốc.
Hai người bọn họ đến công ty trong bao ánh mắt hiếu kỳ của mọi người. Thực ra thì mọi người chỉ nghĩ cô là có quan hệ tình cảm với hắn thôi chứ đâu thể ngờ đó là Tần phu nhân của họ, bởi vì hôn lễ hắn tổ chức trong bệnh viện hơn nữa còn phong toả hết cả bệnh viện vậy nên rất ít người biết chuyện hắn đã kết hôn. Hơn nữa hai năm qua cô còn mất tích trong mắt bọn họ bây giờ xuất hiện lại cùng hắn công khai như vậy thật sự mọi người rất hiếu kỳ.
Công việc của cô thì khỏi phải nói rồi, đến Chủ tịch cũng không được thảnh thơi như cô. Ngoài việc pha một cốc cafe đem vào cho hắn thì cô chỉ việc ngồi không, đi hỏi thăm mọi người xem có việc gì làm không thì ai cũng vội vàng giấu hết tài liệu đi rồi chỉ cười lắc đầu. Trước ngày cô đi làm hắn đã gửi thông báo cho tất cả nhân viên là phải "đặc biệt chiếu cố" cho cô thì thử hỏi ai dám giao việc cho cô chứ. Diễm Nguyệt ngồi ở bàn thư ký lâu lâu lại bị hắn gọi vào trong tưởng có gì dặn dò ai ngờ hắn chỉ bảo:
- Tại nhớ vợ, nên gọi vào nhìn cái!
Cái tên này thật sự làm có giận đến phát điên lên mất, hai năm tỉnh lại cô nhận ra mặt hắn càng ngày càng dày mà. Đang mải suy nghĩ vẩn vơ bỗng chuông điện thoại vang lên, cô bấm nút nghe:
- .....
- Cảnh sát sao?
- .....
- Được, để tôi báo lại với Tần tổng.
- Tắt điện thoại Diễm Nguyệt trong lòng bỗng có chút lo lắng, cô đứng dậy đi vào phòng hắn. Mặc Thiên nghe tiếng động cũng ngẩng đầu lên nhìn thấy cô liền mỉm cười:
- Vợ à, lại nhớ anh sao?
Diễm Nguyệt không để tâm đến câu hỏi của hắn bước đến bên cạnh:
- Mặc Thiên, nhân viên lễ tân gọi điện báo có Đội cảnh sát điều tra đến muốn gặp anh.
Hắn nghe vậy lại nhíu mày, suy nghĩ một hồi rồi gật đầu:
- Cho họ vào.
- Mặc Thiên, tại sao cảnh sát lại đến tìm anh? Em cảm thấy có gì đó không ổn.
- Anh cũng không rõ, nhưng họ muốn gặp thì để họ gặp. Tần Mặc Thiên anh còn gặp người cao hơn nữa, cảnh sát thì có gì đâu.
- Nhưng mà...
- Được rồi, đừng lo. Cứ để họ vào.
Diễm Nguyệt đành chỉ biết gật đầu quay trở ra ngoài bàn làm việc bấm điện thoại:
- Để họ vào.
Một lát sau một đoàn khoảng tầm mười người mặc quân phục đi vào. Diễm Nguyệt vội vàng đứng dậy bước tới mở cửa cho họ:
- Tần tổng đang ở bên trong, mời!
Một người đứng trước có vẻ là Đội trưởng liền bước vào, anh ta nghiêm nghị giơ tay lên chào hắn rồi đĩnh đạc nói:
- Tần tiên sinh, tôi là Phan Nghị Quốc - Đội trưởng đội quản lý thị trường, chúng tôi nhận được tin Tập đoàn Tần Thị có nhập một số lô hàng không rõ nguồn gốc và đem ra thị trường để bán. Hôm nay cùng với đội cảnh sát đến đây mời ngài phối hợp điều tra.
Lời vị Đội trưởng nói khiến cô hoảng sợ, Tần Thị cường thịnh như vậy, sao có thể nhập hàng không rõ nguồn gốc chứ. Lại nhìn về phía hắn, Mặc Thiên vẫn ngồi bên bàn làm việc vắt chéo chân, hai tay đan vào nhau chống lên bàn, bình thản đến kinh người:
- Phan Đội trưởng, ngài cũng biết Tần Thị chúng tôi hoạt động bao nhiêu năm nay và phát triển mạnh đến bây giờ đều là vì chúng tôi đã luôn đặt chất lượng lên hàng đầu. Thật sự không biết ai lại tung tin đồn không có căn cứ như vậy?
- Tần tiên sinh, chúng tôi chỉ là nhận lệnh đến để điều tra. Nếu ngài không ngại, có thể dẫn chúng tôi đến kho hàng?
Hắn nghe vậy chỉ mỉm cười gật đầu một cái:
- Được, nếu ngài muốn kiểm tra, tôi cũng không ngại.
Dứt lời hắn cũng đứng dậy bước ra trước, Diễm Nguyệt có chút lo lắng nhìn hắn, hai tay bấu chặt vào nhau. Mặc Thiên thấy vậy chỉ nhìn cô mỉm cười một cái rồi bước đi thẳng. Đoàn người kia cũng vậy mà đi theo sau, cô nhìn bóng người họ trong lòng chợt cảm thấy bất an.
- ---------/-/-/-/-/---------
Mọi người vào trong thang máy bấm nút đi thẳng xuống dưới, Diễm Nguyệt lo lắng cũng vội đuổi theo.
Điều ngạc nhiên hơn là, cánh cửa thang máy vừa mở ra những ánh đèn chói mắt rọi thẳng vào gương mặt tuấn mỹ của hắn liên tục nháy. Mặc Thiên nhìn đám người trước mặt nhíu mày giận dữ:
- Các người có tin hôm nay là ngày cuối được cầm máy ảnh không?
Lời của hắn toát ra tà khí khiến tất cả thao tác đều cứng lại, mọi người bắt đầu rụt tay lại thu chiếc máy ảnh của mình về, thì cũng là lúc những câu hỏi dồn dập vang lên:
- Tần tiên sinh, chúng tôi nghe nói Tần Thị đã nhập một số lô hàng không rõ nguồn gốc, điều này có phải là sự thật không?
- Tần tổng, một tập đoàn lớn và cường thịnh như Tần Thị, phải luôn lấy chất lượng và uy tín làm đầu, tại sao lại để xảy ra sự cố này?
- Tần tiên sinh, ngài có giải thích gì cho sự việc lần này?
Đáp lại câu trả lời của mọi người chỉ là một ánh mắt sắc lạnh quét lên từng gương mặt của mỗi tên phóng viên. Bọn họ cảm nhận được sát khí khủng khiếp ấy bỗng chốc trở nên im lặng lạ thường.
Mặc Thiên bước qua đám người họ đi thẳng vào một hành lang sâu và dừng chân trước một cánh cửa to. Hắn đưa mắt ra hiệu cho một tên bảo vệ đi tới mở cửa. Cả một kho hàng đồ sộ hiện hữu ta trước mắt, bỗng chốc hắn khẽ nhíu mày một cái.
Tên Đội trưởng cùng vài người cảnh sát bước vào cẩn thận, tỉ mỉ đi qua từng gian hàng. Nhân viên bắt đầu quây lại bàn tán, lo lắng mà nhìn vào bên trong. Diễm Nguyệt không tiện đi vào cũng chỉ đứng ngoài dõi theo, hai bàn tay bấu chặt vào nhau đã ướt đẫm vì mồ hôi.
Đám cảnh sát sau khi đi một vòng lại dừng chân trước một thùng hàng to được phủ bạt che kín, tên Đội trưởng quay sang hắn hỏi:
- Tần tiên sinh, đây là gì? Chúng tôi có thể mở ra không?
Từ lúc mở cửa kho hắn vốn đã chú ý tới lô hàng để đấy, rốt cuộc nó là lô hàng gì hắn cũng không biết, cũng không hiểu được tại sao lại xuất hiện ở đó vì mỗi khi hàng được nhập về đều đích thân hắn đi kiểm tra. Mặc Thiên gương mặt vẫn tỏ ra bình thản, điềm đạm nói:
- Cứ tự nhiên.
Lời hắn vừa dứt, mấy tên cảnh sát đi tới kéo tấm bạt xuống, tiện tay giở một thùng giấy mở ra. Tất cả mọi con mắt trở nên căng thẳng, lô hàng đó thật sự bọn họ chưa bao giờ thấy. Tên đội trưởng ra hiệu cho mấy người cảnh sát bê thùng giấy đó đến trước mặt hắn:
- Tần tiên sinh, xin hỏi đây là gì? Trên đây không ghi xuất xứ và nguồn hàng?
- Tôi không biết.
Câu trả lời của hắn bình thản đến đáng sợ, mọi người ai ai cũng kinh hãi đến lạnh sống lưng.
- Tần tiên sinh, mời ngài về trụ sở của chúng tôi để phối hợp điều tra và làm rõ số nguồn hàng này.
Lời tên đấy vừa dứt một tên cảnh sát bước đến lấy trong túi ra chiếc còng số tám bước đến trước mặt hắn. Mặc Thiên lúc này hai tay đút túi đứng thong dong nhìn đám quân phục trước mặt:
- Các người là đang mời tôi về phối hợp, tốt nhất nên chú ý đến thái động của mình.
Lời hắn vừa dứt, tên đội trưởng mỉm cười bước đến lịch sự:
- Tần tiên sinh, mời.
Mặc Thiên vẫn phong thái ung dung quay người lại bước đi. Nhân viên đã bắt đầu xì xào to nhỏ, Diễm Nguyệt lo sợ bước đến trước mặt hắn:
- Mặc Thiên.
- Đừng lo, liên lạc với Gia Uy, cậu ấy sẽ biết cách xử lý.
Lời hắn vừa dứt đã thấy từ xa có đám người bước đến, Mặc Thiên khẽ nhíu mày nhìn họ. Người đàn ông trung niên đi tới trước mặt hắn mỉm cười:
- Tần tổng, thật không ngờ ngài lại có ngày này. Hôm này tôi cùng các vị cổ đông đến đây, chính thức muốn bãi bỏ chức vụ Tổng giám đốc của ngài.
-