Xe đi vào cánh cửa của biệt thự nhà hắn, Diễm Nguyệt bước xuống nhìn đám người trước mặt khó hiểu. Người đàn ông gần đấy mỉm cười bước đến, Diễm Nguyệt có chút mơ hồ nhìn ông ta, cô hình như đã gặp ông ấy ở đâu rồi thì phải, trông mặt khá quen.
Người đàn ông đấy hướng đến hắn đưa tay ra:
- Tần tổng, đã lâu không gặp!
Mặc Thiên mỉm cười lịch sự bắt lấy tay ông:
- Lý Gia tiên sinh, hôm nay làm phiền ngài rồi.
- Haha, không phiền. Ta cũng muốn gặp ba cậu ôn lại chuyện cũ một chút.
- Vậy xin mời!
Dứt lời hắn bước sang một bên nhường cho ông đi vào. Diễm Nguyệt lúc này mới giật tay áo hắn hỏi nhỏ:
- Mặc Thiên, không lẽ ông ta là Lý Phúc Lâm, mọi người vẫn hay gọi là Lý Gia sao? Ông ta được mệnh danh là "Đầu bếp vàng của làng ẩm thực Trung Hoa"?
- Phải rồi.
Diễm Nguyệt ngây người một hồi, ông ta luôn xuất hiện trên các mặt báo cũng các kênh truyền hình ẩn thực, thảo nào cô nhìn lại thấy quen như vậy.
- Mặc Thiên, anh quen ông ấy sao?
- Là bằng hữu của ba anh.
- Vậy, là anh gọi ông ta đến sao?
Mặc Thiên lúc này nhìn cô mỉm cười yêu chiều:
- Diễm Nguyệt, tâm ý của em anh đều cảm nhận được. Mọi chuyện còn lại em cứ để Lý Gia thay em làm đi.
Diễm Nguyệt nghe vậy cũng bất đắc dĩ gật đầu, thôi thì dù sao một mình cô với con cá to như vậy cũng không thể nào làm nổi hơn nữa cũng có thể cô nấu sẽ chẳng ngon bằng ông ấy vậy thì sẽ phí lắm.
Thật không hổ danh là đầu bếp vàng, chỉ loay hoay một hồi mà căn phòng đã trở nên thơm lừng, trên bàn ăn được bày biện thịnh soạn, mọi người háo hức ngồi vào vị trí của mình mà thưởng thức.
Bữa cơm kết thúc trong vui vẻ, bọn họ mỗi người một việc. Lý Gia cùng Tần Mặc Hùng đi ra phía vườn ngồi uống trà nói chuyện. Diễm Nguyệt sau khi uống bát thuốc của dì Hạ xong cũng trở về phòng để tắm rửa.
Một lúc sau, Diễm Nguyệt từ phòng tắm bước ra đã thấy hắn đứng ở ngoài ban công hút thuốc.
Bỗng chuông điện thoại vang lên, màn hình hiện tên Harvey, hắn vứt điếu thuốc xuống đất, lấy chân dập điếu thuốc rồi bắt máy:
- .....
- Được, ngày mai mình muốn xem tin tốt của cậu.
Dứt lời hắn liền tắt điện thoại, bở môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt mỹ.
Diễm Nguyệt nghe vậy lại hiếu kỳ bước ra ngoài bàn công đến sau lưng hắn:
- Mặc Thiên, có chuyện gì sao?
Nghe tiếng cô, hắn quay đầu lại, một chút sững sờ. Diễm Nguyệt lúc này chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu hồng phấn mỏng đến nỗi có thể lờ mờ thấy được nội y bên trong, mái tóc được búi cao một cách vội vàng nhưng lại tạo thêm phần quyến rũ. Gương mặt vì hơi nước còn có chút đỏ, đâu đấy trên cổ và bờ vai còn vương vấn vài giọt nước. Dưới ánh trăng của buổi đêm chiếu vào khiến cô càng trở nên đẹp đến mê muội và tất nhiên, hắn đối với cô dù là ba năm trước khi gặp được cô hay là cho đến hiện tại cô đã là vợ hắn vẫn là không thể nào kiềm chế được dục vọng của mình.
Hắn nhìn cô bằng ánh mắt rực lửa tình, bàn tay từ từ đưa lên vén vài sợ tóc đang vương trên gương mặt nhỏ bé ấy, thanh âm dịu dàng:
- Em thử nghĩ xem, trong đêm trăng tĩnh mịch, nữ nhân trước mặt anh dáng người mỹ miều lại chỉ tuỳ tiện mặc như không mặc thế này thật sự là khiến người ta phải uống trăng say tình?
Cô bị hắn nói như vậy có chút đỏ mặt, giọng giận dỗi:
- Tuỳ tiện? Chẳng phải những cái "tuỳ tiện" này đều là anh mua sao?
Hắn thấy cô giận dỗi như vậy chỉ mỉm cười đưa tay ra túm lấy eo cô kéo áp sát lại vào người mình:
- Là anh mua sao? Vậy vì em mà anh lại tuỳ tiện...cũng được. Dù sao nguyên tắc của anh chính là em rồi.
Diễm Nguyệt nghe hắn nói vậy thật là muốn cô tức chết mà, rõ ràng là hắn mua bây giờ lại nói vì cô, hắn thật hai mặt:
- Mặc Thiên, anh...
Lời chưa kịp nói hết liền bị hắn chặn lại bằng một nụ hôn mãnh liệt.
Ngoài ban công, dưới ánh trăng mờ ảo đôi uyên ương ấy cứ thế mà dây dưa quấn lấy nhau tạo nên một khung cảnh hữu tình đến mê hoặc lòng người.
Nụ hôn ấy kéo dài mãi cho tới khi đôi mắt ai đã mơ màng, dục vọng ai đã dâng trào mới từ từ rời ra. Ánh trăng chiếu thẳng vào bóng lưng to lớn, nam nhân ấy nhẹ nhàng bế bổng cô gái lên trở vào bên trong, trên gương mặt còn nở một nụ cười dịu dàng.
Một đêm trăng dài, những trận kích tình triền miên, âm thanh mê muội cùng những mùi vị hoan ái bao trùm cả căn phòng. Cho đến khi cả hai cùng gầm lên một tiếng, khoái cảm đạt tới đỉnh, hắn mệt mỏi gục xuống trên người cô, cả hai chìm vào giấc ngủ.
- ---------/-/-/-/-/---------
Ngày hôm sau trên tất cả cách kênh truyền thông, website, báo chí cùng đăng một tin chấn động khiến công chúng giật mình.
- "Ảnh hậu Khả Vy đóng phim cấp 3"
Kèm theo lời tin tức là hình ảnh và một vài clip nóng của ả đã được làm mờ đi những vùng nhạy cảm chỉ để hiện rõ ràng gương mặt nữ nhân đang mê mẩn vì khoan khoái.
Tin tức được lan truyền đi nhanh chóng ngay những ngày sau, công chúng cùng những người ái mộ đã phẫn nộ và tức giận giữ dội. Bọn họ cùng đề nghị bác bỏ danh hiệu ảnh hậu của ả. Mọi người cũng bắt đầu tẩy chay Trung Tâm Mua Sắm của Tô Ly Châu chỉ vì lý do đơn giản bà là mẹ của ả, khiến các nhà đầu tư rút vốn đồng loạt. Quách Phú Hùng sau khi bán hết số cổ phần của mình lấy tiền để đền bù hợp đồng để chuộc Khả Vy về, số còn lại chi trả cho tổn thất của Trung Tâm mua sắm của Tô Ly Châu, dòng họ Quách vì thế từ đó mà tán gia bại sản. Căn biệt thự của gia đình cũng đành phải bán đi để trả nợ, con đâu đủ mua được một căn hộ nhỏ ở ven thành phố.
Hiện tại Quách Vy đã được sát nhập vào Tần Thị làm một, trung tâm mua sắm cũng đã bị Mặc Thiên thu mua với giá rẻ bèo, hắn liền đem nơi đấy phá bỏ biến thành một khu xử lý rác thải. Tô Ly Châu sau khi biết được tin tức, cả một Trung tâm nguy nga của bà bây giờ chỉ là nơi chứa rác khiến bà tức giận đến sinh bệnh. Quách Phú Hùng vì vậy đã phải ra ngoài xin việc nhưng do cũng đã có tuổi và với sự việc phá sản vừa rồi nên nhiều nơi không nhận ông, cuối cùng ông đành phải làm một chân dọn vệ sinh cho một công ty tư nhân nhỏ. Về phần Khả Vy, sau chấn động vừa rồi, danh hiệu ảnh hậu bị bác bỏ, thân thể bị dày vò. Ngày ấy, khi ký vào bản hợp đồng ả quá vội vã mà không hề xem qua. Sau khi đồng ý với Harvey sang Nhật, ảnh theo địa chỉ anh gửi đến một công ty, cũng do bất đồng về ngôn ngữ ả cũng không hiểu rõ lắm về hợp đồng chỉ biết công