Tại nhà kho, Khả Vy từng bước đi đến chỗ cô, một tên thanh niên đem chiếc ghế để xuống cho ả ngồi. Hai người bọn họ cứ đối diện như vậy:
- Yên tâm đi, người chồng yêu quý của mày sắp đến đây chung số phận với mày rồi.
- Khả Vy, cô đừng sai lại thêm sai nữa. Nên dừng lại trước khi quá muộn, nếu cần tiền anh ấy có thể đưa cho cô.
Ả ta nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô liền bật cười lớn, đưa tay lên đỡ lấy gương mặt cô mà mỉa mai:
- Diễm Nguyệt, mày đang sợ lắm đúng không? Nhìn xem, mặt mày đã trắng bạch tưởng như không còn giọt máu nào rồi.
Ả nói không sai, cô thật sự rất sợ, nhưng điều cô sợ ở đây chính là nếu như ả ta biết được cô đang mang thai thì liệu sẽ có biến thành một Vương Hạ Băng thứ hai không? Cô lo sợ cho đứa bé ở trong bụng, khó khăn lắm cô và hắn mới có được đứa bé này, cô nhất định phải bảo vệ nó. Diễm Nguyệt đưa đôi mắt đã đỏ hoe từ lúc nào nhìn tới ả, bờ môi run rẩy vì lo sợ:
- Khả Vy, cô chỉ cần nói điều kiện, tôi sẽ đáp ứng. Đừng làm chuyện điên rồ này nữa.
- Hôm ấy ở Trung tâm mu sắm, mày mạnh miệng lắm mà đâu có dáng vẻ khuất phục như bây giờ. Sao? Muốn đáp ứng tao à! Vậy nếu tao nói, tao muốn Mặc Thiên thì thế nào?
Ý tứ của ả khiến cô ngỡ ngàng, trong lúc này cô thật sự không biết trả lời làm sao:
- Tôi....tôi....
- Sao? Không đáp ứng được mà còn mạnh miệng ra điều kiện với tao sao?
- Khả Vy, cho dù tôi đồng ý chắc gì anh ấy đã chấp thuận.
- Haha...tao chỉ muốn biết mày rốt cuộc có phải vì bản thân mà từ bỏ hắn không thôi. Còn loại người máu lạnh và vô tình như hắn, tao đã không còn hứng thú rồi vì hơn hẳn người tao muốn TRẢ THÙ nhất chính là hắn.
Hai từ TRẢ THÙ ả ta gằn lên từng tia sắc nhọn, đôi mắt ả hiện hữu sự giết chóc đến hãi hùng.
Lúc này, một tên đi đến nói gì đó vào tai ả, chỉ thấy ả ta gật đầu rồi nói lại:
- Bảo hắn một mình đi đến bãi đất trống ở ngoài thành phố, đến đấy rồi hãy nói địa chỉ cho hắn.
Về phía hắn, sau khi chuẩn bị đủ số tiền, liền một mình đi đến bãi đất trống ở ngoài thành phố. Tới đấy, hắn nhìn thấy một biển gỗ nhỏ cắm xuống đất, trên đấy có ghi vài hàng chữ cùng mũi tên chỉ đường.
Mặc Thiên bước xuống xe, đi đến chiếc biển gỡ nó xuống rồi vứt vào cái ao nhỏ gần đấy. Hắn trở lại xe rồi đi thẳng tới địa chỉ đã nhắc đến trong biển.
Ả ta cũng rất quỷ quyệt, trên tâm biển ấy ngoài địa chỉ ra, ả còn ghi thêm một hàng chữ "Phá huỷ tấm biển này khi nhìn thấy nó"
Xe hắn dừng trước khu nhà, mở cửa bước xuống xách hai chiếc vali to đi vào.
Căn nhà tối tăm, gạch đá ngổn ngang, mùi ẩm mốc bốc lên cộng với mùi rỉ của cánh cửa sắt cũ kỹ, xông thẳng vào khoang mũi, hắn khẽ nhíu mày khó chịu mà bước vào bên trong.
Ả ta lúc này đã đi đâu, chỉ còn lại đám thanh niên kia đang đứng vây lại, hắn lướt qua một lượt, nhìn đám người đó thật sự không có chút quen nào, rốt cuộc là ai và vì lý do gì lại dám làm chuyện này:
- Tiền tao đã đem tới, cô ấy đâu?
Một tên thanh niên đi đến chỗ hắn định nhận lấy hai cái vali nhưng hắn lại lùi lại một bước:
- Tao muốn thấy người trước.
Tên thanh niên kia nhìn hắn một hồi rồi quay người lại ra hiệu cho đám kia tự động tách ra.
Diễm Nguyệt ngồi trên ghế, tay và chân đều bị trói chặt, trên miệng bịt nhét một miếng vải trắng, đôi mắt mở to hết cỡ nhìn hắn với sự hoảng sợ.
Nhìn cô vẫn còn bình an, hắn mới cảm thấy nhẹ đi phần nào, hướng ánh mắt đến tên thanh niên kia:
- Thả người rồi đưa tiền.
Tên thanh niên vẫn không nói gì chỉ đứng đấy bất động ra vẻ không đồng ý. Hắn nhíu mày nghĩ thầm, thật sự tên cầm đầu này rất gian xảo, lúc đầu thì bắt hắn phá huỷ tấm biển, bây giờ lại căn dặn đám này không nói một tiếng nào thật là quá thông minh, tên đó là đang đề phòng hắn ghi âm lại sao?
Thấy đối phương không có ý thoả hiệp, hơn nữa hắn nóng lòng muốn cứu cô ra vì vậy liền đưa hai vali tiền cho tên đó.
Tên thanh niên nhận lấy đặt xuống đất từ từ mở ra, kiểm tra kỹ càng, đóng lại, quay người gật đầu với đám kia rồi xách vali trở ra. Đám người kia thấy vậy cũng rời vị trí đi theo, hắn không nghĩ bọn này lại dễ dàng thoả hiệp như thế liền có chút khó hiểu.
Gạt nhanh suy nghĩ đấy, hắn vội bước đến chỗ cô ngồi xuống gỡ hết dây trói cùng miếng vải.
Diễm Nguyệt, lúc này khóc oà nức nở:
- Mặc Thiên, anh mau đi nhanh đi. Đây là cái bẫy, bọn họ sẽ không để chúng ta đi đâu.
Lời cô vừa dứt, cánh cửa kia liền đóng lại. Mặc Thiên theo phản xạ quay người lại chửi thề một tiếng:
- Mẹ kiếp!
Diễm Nguyệt biết lúc này đã khó có thể thoát liền nắm lấy bàn tay hắn, hai hàng nước mắt cứ thế chảy dài xuống:
- Mặc Thiên, em biết trong hoàn cảnh như vậy mà nói chuyện này thực sự không thích hợp. Nhưng thật sự một mình em không thể bảo vệ được con của chúng ta. Mặc Thiên, chúng ta đã để mất đi một đứa lần này nhất định phải bảo vệ nó.
Câu nói của cô khiến hắn ngây người, hắn thật sự không hiểu gì hết:
- Diễm Nguyệt, em đang nói gì? Anh... không hiểu.
Cô cầm bàn tay hắn áp lên bụng mình, bờ môi mím lại để kìm nén tiếng khóc. Vốn dĩ tin vui này sẽ nói cho hắn biết vào ngày hôn lễ nhưng ai ngờ được "người tính không bằng trời tính".
- Mặc Thiên, là con chúng ta. Nó đang ở đây!
Lần thứ hai cô nói hắn vẫn tiếp tục sững sờ, dường như không tin vào những gì đang nghe thấy:
- Con chúng ta? Diễm Nguyệt, điều em nói là thật sao?
Diễm Nguyệt mím chặt môi, nước mắt ồ ạt trào ra, cô liên tục gật đầu mà khẳng định:
- Là sự thật, em đã đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ bảo thai đã được 7 tuần rồi.
Hắn lúc này thật sự vui mừng đến không tả nổi, gương mặt trở nên rạng rỡ, ôm chầm lấy cô mà không biết hai hốc mắt của hắn đã trở nên đỏ ngàu từ lúc nào:
- Diễm Nguyệt, cảm ơn em, thật sự rất cảm ơn em.
Nghe giọng hắn nghẹn ngào như vậy cô không kìm được mà ôm lấy hắn khóc oà lên:
- Mặc Thiên, làm sao bây giờ. Khả Vy cô ta nếu biết chuyện này chắc chắn sẽ không tha cho đứa bé. Em rất sợ!
Hắn nghe vậy liền nhíu mày, thì ra là ả ta, diệt cỏ không diệt tận gốc nên mới để ra sự việc này, hắn thật đáng trách. Từ từ đẩy cô ra, bàn tay dịu dàng đưa lên giúp cô gạt đi những hàng nước mắt, thanh âm kiên định mà ấm áp lạ thường:
- Diễm Nguyệt, em đừng lo, anh nhất định sẽ không để em và con chịu bất kỳ tổn thương nào. Lần trước không thể bảo vệ được mẹ con em đấy là điều anh luôn cảm thấy day dứt, anh sẽ không để quãng đời còn lại của mình sống trong niềm ân hận nào nữa. Diễm Nguyệt, đến bây giờ thật sự xin lỗi em vì đã không cho em được những tháng ngày bình yên nào, anh cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.
Cô nghe vậy chỉ biết lắc đầu liên tục, nước mắt tèm lem cả gương mặt khả ái.
Lúc đấy, cánh cửa liền bật ra. Một đám người bước vào, kẻ đi đầu nghiễm nhiên là ả ta - Quách Khả Vy, phía sau là đám thanh niên đã đông hơn lúc nãy.
Mặc Thiên lúc này vô vai cô rồi mỉm cười một cái để trấn an tinh thần cho cô rồi đứng dậy xoay người lại, hai tay đút túi, mặt ngẩng cao, đôi mắt trở nên sắc lạnh hiện rõ sự ngạo mạn:
- Quách Khả Vy, cô hình như chưa vừa lòng với dáng vẻ hiện tại của mình.
Ả ta nghe vậy, tức giận siết chặt bàn tay:
- Tần Mặc Thiên, anh quên là đang ở trong hoàn cảnh nào rồi sao? Vẫn còn ngạo mạn như vậy. Hay để tôi nhắc nhở anh một chút.
Lời ả vừa dứt, vài tên tay cầm gầy gộc lao về phía hắn. Mặc Thiên nhanh chóng cởi chiếc áo vest vứt sang bên, đỡ được một đòn đạp văng một tên bay ra xa, tên khác lao đến liền bị hắn nhanh tay vung một nắm đấm thụi thẳng vào bụng ngã nhào ra đất. Một tên thấy vậy cầm gậy vung lên hướng tới liền bị hắn một tay giữ chặt chiếc gậy, nhếch mép nhìn tên đó 1 cái rồi