Diễm Nguyệt cả người mềm nhũn từ từ mở mắt. Hình ảnh ngày hôm qua chợt ùa về, cô giật mình bật dậy liền thấy hắn ở đấy ngồi vắt chéo chân mà đọc cái gì đấy.
- Tỉnh rồi?
Diễm Nguyệt có chút xấu hổ, kéo cao chăn lên che những dấu vết mờ ám của đêm qua.
- Cái đó... hôm qua...
Lại nhắc đến hôm qua, hắn có chút bực bội. Nếu không phải hắn nhanh chân thì chắc ngày hôm qua cùng với cô không phải là hắn rồi.
- Diễm Nguyệt, em rốt cuộc có não không vậy? Muốn xin việc cũng phải tìm hiểu kỹ công ty chứ?
Hắn cầm một sấp giấy đi đến bên cạnh giường, ngồi xuống đưa cho cô. Diễm Nguyệt ngây ngô nhìn hắn rồi cầm lên đọc:
- Tôi... tôi... không biết, chỉ là vô tình đi qua thấy dán thông báo tuyển thì vào nộp hồ sơ thôi, không nghĩ nhiều đến vậy.
Hắn thở dài rồi xoa đầu cô:
- Được rồi, em nghỉ ngơi đi. Hôm qua chắc cũng đã rất mệt, tôi sẽ bảo dì Hạ nấu chút gì đó cho em.
Hắn nói làm cô có chút đỏ mặt, lúng túng quay đi. Biểu hiện của cô như vậy làm hắn bật cười. Đứng dậy đi ra cửa, như nhớ ra gì đó hắn liền quay lại nói:
- Còn nữa, nộp hồ sơ vào Tần Thị đi.
Diễm Nguyệt giật mình nhìn hắn. Mãi đến khi hắn đi ra và đóng cửa lại, cô mới dời tầm mắt vào sấp giấy hắn đưa lúc nãy mà nở một nụ cười tà mị.
*********
Hôm sau, cô nghe lời hắn đến nộp hồ sơ tại Tần Thị. Đứng trước toà cao ốc đồ sộ như thế này, Diễm Nguyệt không khỏi kinh hãi, đây mới chỉ là một phần tài sản của hắn. Trong xã hội, từ kẻ thấp bé đến người có địa vị đều phải nể hắn một bậc. Chỉ nghĩ đến đây thôi ý chí trả thù của cô cũng nản dần. Diễm Nguyệt lấy hết can đảm bước vào:
- Xin hỏi có thể giúp gì được cho cô?
- Tôi muốn nộp hồ sơ xin việc.
Chị nhân viên nhìn cô từ trên xuống dưới rồi mới lên tiếng:
- Mời cô đi theo tôi.
Diễm Nguyệt gật đầu rồi đi theo. Thật ra hắn đã có dặn trước rồi, chứ tập đoàn lớn như thế đâu phải ai muốn nộp hồ sơ là được. Tất nhiên không phải hắn nói thế mà cô được đặc cách, Diễm Nguyệt cũng phải thông qua phỏng vấn và kiểm tra trình độ kiến thức mới được vào làm việc.
- Đường Mẫn Nhi, đây là Lam Diễm Nguyệt, đã thông qua sát hạch.
- Được rồi, cô về làm việc đi.
Chị nhân viên gật đầu rồi quay đi. Mẫn Nhi bước tới đưa tay ra:
- Diễm Nguyệt, chị là Mẫn Nhi, thư ký riêng của Tần tổng.
Diễm Nguyệt cũng lịch sự mỉm cười bắt tay lại.
- Đây là bàn làm việc của em, công việc của em cũng là thư ký dịch thuật văn bản.
Mẫn Nhi nói xong thì quay lưng đi. Đến trước một cửa phòng lớn, cô gõ hai tiếng "cốc, cốc".
- Giám đốc, cô ấy đã đến làm việc.
Nam nhân ở bên trong mỉm cười mê hoặc:
- Được!
Trở về phòng làm việc của Diễm Nguyệt.
- Diễm Nguyệt, cô làm sao lại được vào làm vậy?
- Diễm Nguyệt, có phải cô đi cửa sau không?
- Diễm Nguyệt, cô quen với Tần tổng sao?
Tính tò mò của mọi người và những câu hỏi dồn dập khiến Diễm Nguyệt khó chịu. Cô nhẫn nại đứng lên, quay người lại cố gắng nở một nụ cười thân thiện:
- Để được vào công ty tôi cũng được thông qua sát hạch, mọi người làm ơn thu bớt cái tính hiếu kỳ lại.
Câu nói của cô thật sự có tính răn đe, mọi người tự động quay về chỗ của mình. Diễm Nguyệt thở dài một cái rồi ngồi xuống.
Bỗng một chồng văn bản đặt trước mặt, Trang Lộ Lộ khó chịu nói với cô:
- Cô dịch hết chỗ này trong hôm nay.
- Trong hôm nay? - Diễm Nguyệt nhìn đống văn bản rồi nhìn sang Lộ Lộ.
- Phải, chẳng phải cô được thông qua sát hạch sao, chắc có khả năng chứ.
- Được.
Diễm Nguyệt miễn cưỡng gật đầu. Mới đi làm đã phải tăng ca rồi!
- Diễm Nguyệt, anh là Khôi Vĩ, có cần anh giúp không?
Diễm Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn nam nhân trước mặt, trông còn trẻ và cũng khá bảnh bao. Cô lịch sự mỉm cười:
- Cảm ơn, nhưng tôi tự làm được.
Mới ngày đầu đi làm mà đã bị chèn ép rồi, mọi người đều tan làm còn cô vẫn phải cắm đầu vào máy tính, những ngón tay thon dài nhảy nhót trên bàn phím.
Mặc Thiên tan làm đi qua, thấy đèn phòng còn sáng liền ngó vào, thấy cô vẫn