" Ha, có vẻ hai người họ có thế giới riêng rồi.
" Lâm Tố Ninh cười.
" Xin lỗi, Tiểu Linh vốn dĩ là như thế.
Có phần hơi phóng khoáng, cởi mở, thoải mái với người khác.
Nhưng chỉ mang theo ý tốt thôi chứ không phải xấu gì đâu! " Đôi mắt Kiều Khả dịu dàng nhìn cô bạn mình.
" Hai cậu hẳn phải rất thân với nhau lắm nhỉ" Lâm Tố Ninh nói
" Ừm, bọn mình rất thân với nhau.
Từ rất lâu rồi.
" Kiều Khả rộ lên nụ cười rạng rỡ.
" Từ lâu là bao giờ vậy? " Lâm Tố Ninh nhìn chằm chằm Kiều Khả trong lòng liền muốn biết được câu trả lời.
Cảnh mà hai người bọn họ gặp nhau liền không hề nhắc đến.
Ngược lại khiến cho mình càng thêm muốn biết a.
Có khi còn giúp ích được cho sau này.
" Hả, à thì là...!từ lúc học cấp 1 a.
"Kiều Khả ngập ngừng, đôi môi bặm lại.
"
" Cấp 1! Vậy không phải là thanh mai sao! Bảo sao hai cậu thân như vậy a ! "
" Haha.
Cũng không phải thanh mai gì.
Nếu không có chuyện đó thì bọn mình cũng đã không..." Kiều Khả khựng lại trong lòng liền cảm thấy mắc nghẹn không nói ra được.
" Không có cái gì cơ ? "
" Không, không có gì cả.
" Kiều Khả vội vàng xua tay quay mặt né tránh qua chỗ khác.
" Sao vậy? Nói đi mà!.
Khả Khả! " Lâm Tố Ninh bước về phía trước mặt Kiều Khả đôi mắt lấp lánh giọng nói ngọt ngào mê hoặc.
" Hể, cái đó " Kiều Khả lùi về phía sau.
" Khả Khả nói đi mà! Nha, Khả Khả! "
Kiều Khả càng lùi bước, Lâm Tố Ninh càng tinh nghịch tiến tới.
" Khả Khả! Nếu mà cậu không nói thì mình lấy cái này nha! " Lâm Tố Ninh cười cười, tay cô cầm cái kẹp tóc của Kiều Khả.
" Ninh Ninh, mau trả cho mình! " Kiều Khả hốt hoảng với tay tính giành lại chiếc kẹp tóc.
" Không có trả! Trừ khi cậu nói cho mình biết"
Lâm Tố Ninh cười đùa cùng Kiều Khả chạy đuổi bắt nhau trong sân trường.
" Ninh Ninh mau đưa đây! Ninh Ninh! "
Đôi mắt Mộ Dung Thanh Huyền có phần khó hiểu hoài nghi.
Ninh Ninh cậu ấy vốn đâu phải người thích châm chọc người khác như vậy.
Nhìn còn rất tinh nghịch không giống một người trầm lặng, tính tình hiền hòa.
Chưa kể cái điệu bộ nói chuyện hồi nãy cứ lạ lạ sao ấy.
Cứ như là một người khác vậy? Cậu ấy...
" Hahhaa...!Mệt quá" Lâm Tố Ninh th.ở dốc đứng một chỗ quay đầu nhìn Kiều Khả chỉ còn một lúc nữa là tới chỗ cô.
Thân thể này quả thật quá yếu a.
Mới chạy một chút thôi mà mệt gần chết.
Về nhà phải tìm cách rèn luyện thân thể mới được.
Yếu đuối quá đi a.
" Ninh Ninh, bắt được cậu rồi.
Mau trả lại cho mình đi.
Đó là quà do mẹ mình tặng đó.
Cậu mau đưa đây.
" Kiều Khả gương mặt mệt mỏi xen phần tức giận nghiêm túc nói.
Bàn tay Kiều Khả đưa ra phía trước.
" Mẹ, là mẹ cậu tặng sao? "
" Đúng vậy"
" Vậy trả cho cậu! Ừm,xin lỗi " Lâm Tố Ninh ngại ngùng có phần hối lỗi nói.
Rồi đưa kẹp tóc bỏ vào tay Kiều Khả.
" Ừm, không sao! "
Lâm Tố Ninh nhìn Kiều Khả đang đưa kẹp cài lại lên tóc mình.
Trong lòng có chút hối lỗi.
Lâm Tố Ninh! Mày bị gì vậy, sao lại có thể trêu đùa một nữ sinh chứ.
Huống chi người này lại là Kiều Khả.
Không biết cô ấy còn giận mình không nhể.
Trong nguyên tác nói cậu ấy cực kỳ trân trọng những món đồ mà mình tặng.
Vậy mà mình lại...
Lâm Tố Ninh mím chặt môi cúi gằm mặt không nói gì.
Mà ở trên tầng 2, dãy nhà chính giữa trong trường đối diện với sân trường nơi bọn Lâm Tố Ninh đang đứng.
Có một ánh mắt đang theo