Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện

Chương 46


trước sau


Trong lòng Diệp Linh thầm nghĩ.

Hai người này quả thật quá đẹp trai luôn.

Mĩ nam lạnh lùng băng lãnh cùng ngũ quan tinh tế, đối diện là mĩ nam có vẻ cộc cằn nhưng lại rất soái, quả thật là bổ cho con mắt mình mà.
Dương Niệm Tuyết : " Hừm, mình thấy vẫn còn nhiều chỗ đấy chứ ! Nhưng mà nếu hai cậu muốn ngồi thì ngồi xuống đi.

"
Cô nhìn chiếc ghế trống bên cạnh mình rồi ngẩn đầu lên nói.

" Còn một ghế bên cạnh mình thôi.

Hai cậu lấy thêm một cái ghế nữa đi.

Chắc đủ nhét vô đấy.

"
Nghe vậy Kiều Khả liền bỏ khay đồ ăn xuống bàn, rồi chạy đi lấy một chiếc ghế đến đặt ngay đầu bàn.

Kiều Khả tính ngối xuống thì Diệp Linh bảo Kiều Khả ngồi bên cạnh cô.

Còn Diệp Linh ngồi vào chỗ đó, tiện bề quan sát.
Diệp Linh trên mặt tràn ngập ý cười.

Vui vẻ chào hỏi.

Sau đó liền đưa điện thoại xin wechat.

Vô cùng đường đường chính chính, không hề ngại ngùng một chút nào.

Nói cho cùng bản tính Diệp Linh quả thật rất thích kết bạn.

Đặc biệt đối với mĩ nam, mĩ nữ lại càng muốn hơn.

Quan hệ ngoại giao vì lẽ đó mà rất lớn.

Trên Instagram Diệp Linh liền có hơn 2 triệu người theo dõi.

Là người cực kỳ nổi tiếng trong giới thượng lưu cũng như trong trường học.
Cố Thanh Phong trong người đã khó chịu sẵn rồi.

Nghe câu muốn xin wechat kết bạn của Diệp Linh thì cũng chẳng mấy quan tâm.

Thậm chí là làm lơ Diệp Linh, không thèm đáp lời.
Phía Sở Thiên Vũ thì càng không.

Hắn im lặng không nói gì, bóc hết con tôm này đến con tôm khác.

Dường như lời Diệp Linh nói vốn chẳng liên quan đến hắn.
Nên nói sao đây, tính cách của hắn thật sự rất thất thường.
Diệp Linh hơi nhíu mày nhưng vẫn cố gượng cười.

Dù sao đối với Diệp Linh bị từ chối là chuyện bình thường.
Dương Niệm Tuyết : " Tiểu Linh, cậu không cần phải để tâm đến hai người đó làm gì đâu.

Một người thì bận chăm sóc cho người khác rồi.

Một người thì đang sầu đời vì không thể bày tỏ nỗi lòng mình ấy mà.


Rất tội nghiệp đó! Để lúc khác rồi hẵng xin nha !"
Mộ Dung Thanh Huyền lẩm bẩm.

" Ra là không thể bày tỏ sao ! "
Sau đó Mộ Dung Thanh Huyền liền nhích tay Cố Thanh Phong nói nhỏ :" Đừng lo có mình ủng hộ cậu.

Mấy cái chuyện bày tỏ gì đấy.

Mình sẽ cho người chuẩn bị đảm bảo thành công.

Leticia không chỉ thiết kế thời trang không đâu.

Còn chuẩn bị sàn diễn, khung cảnh, bối cảnh, đồ hoạ sao cho hoàn hảo nữa.

Đảm bảo thiết kế đẹp mắt cho mọi thứ, đến nỗi người đó của cậu phải rung động luôn.

Chắc chắn sẽ đồng ý.

"
Cố Thanh Phong nhìn đôi mắt lấp lánh đầy nhiệt huyết, quyết tâm của Mộ Dung Thanh Huyền, trong tim liền muốn ứa ra máu.

Thật lòng mà nói người Cố Thanh Phong thích không ai khác là Mộ Dung Thanh Huyền.

Mộ Dung Thanh Huyền nói chuẩn bị cho, chẳng khác nào nói Cố Thanh Phong đến việc tỏ tình cũng khó.
Cố Thanh Phong lúc này chỉ muốn dán cái miệng của Dương Niệm Tuyết lại, không cho nói nữa.

Vì câu nào câu nấy phát ra từ cái miệng đó dường như là muốn chọc cho Cố Thanh Phong tức chết mà.
Cô nhìn Sở Thiên Vũ bất giác mà cười.

Giống như có chuyện gì rất vui vậy.
Cười một lúc, rồi cô chợt nhớ ra điều gì đó quay đầu sang chỗ Kiều Khả.

" Khả Khả! Sao rồi, còn mơ thấy ác mộng không ? Trong người còn thấy khó chịu gì không ?"
Kiều Khả lắc đầu : " Cảm ơn cậu.

Mình thấy ổn rồi.

Không còn mơ thấy nữa.

"
Cô thở một hơi rồi cười nói: " Vậy thì tốt.

Khả Khả, cậu ăn nhiều vào.

Thực đơn canteen hôm nay cực ngon luôn ! Đảm bảo tràn đầy năng lượng cho đến sáng mai.

"
Kiều Khả vui vẻ cười nói:" Được, mình sẽ ăn thật nhiều !"
Sở Thiên Vũ bóc xong con tôm cuối cùng liền lau tay.

Liếc mắt nhìn Kiều Khả không mấy thiện cảm.

" Ninh Ninh, thân em còn lo chưa xong.

Nhắc người khác làm gì ! Mau ăn đi, tôm bóc xong rồi.

"
Cô nhìn gương mặt có phần tức giận của Sở Thiên Vũ liền cúi đầu ăn.
Trong lòng Kiều Khả cứ có cảm giác Sở Thiên Vũ không chào đón mình cho lắm.


Hình như còn rất ghét.
Diệp Linh đang ăn thì chợt nhớ ra điều gì đó liền nói.

" Ninh Ninh, Giang Trường Nam lớp cậu sáng nay có xung đột gì đó với Đàm Thiệu Quang đúng không.

"
Cô đang nhai thức ăn không tiện nói chỉ gật đầu coi như đúng.
Diệp Linh nói tiếp :" Mình nghe đồn hình như là Giang Trường Nam ở sau lưng Đàm Thiệu Quang lỡ miệng nói cái gì đó liên quan đến Đàm Thiệu Quyên thì phải.

"
Dương Niệm Tuyết : " Đàm Thiệu Quyên là ai?"
Diệp Linh : " Chị gái song sinh của Đàm Thiệu Quang, nhưng tiếc là đã chết rồi.

"
Cố Thanh Phong :" Chắc nói xấu gì chị gái Đàm Thiệu Quang nên mới bị đánh chứ gì.

Con trai mà cũng nhiều chuyện thật."
Cố Thanh Phong vừa nói xong câu này, thì bị cả đám nhìn chằm chằm.

Cố Thanh Phong khó hiểu : " Mình nói sai à !"
Diệp Linh :" Đâu ! Cậu làm gì nói sai.

Quả thật nhiều chuyện !"
Mộ Dung Thanh Huyền :" Nói xấu người đã chết thì đáng bị đánh.

"
Diệp Linh :" Nhưng mà biết gì không ! Tần Mặc cũng có liên quan đến chuyện này.

"
Dương Niệm Tuyết : " Tần Mặc á!"
Nhắc đến cái tên Tần Mặc thì cô, Sở Thiên Vũ và Kiều Khả liền khựng lại.

Giống như cái tên này đối với họ cực kỳ quan trọng đến mức phải quan tâm.
Sở Thiên Vũ lúc này lên tiếng.

" Tần Mặc có liên quan gì ? "
6 đôi mặt nhìn chằm chằm Diệp Linh.

Muốn nghe câu chuyện phía sau.
Diệp Linh :" Đàm Thiệu Quyên là bạn gái cũ của Tần Mặc.

"
Dương Niệm Tuyết khó tin: " Vậy mà lại có chuyện này !"
Cô bất ngờ tròn xoe mắt.

Khó mà tin được Tần Mặc trước khi yêu Kiều Khả vậy mà đã có một mối tình.

Trong nguyên tác không hề nhắc đến chuyện này.

Điều này nằm ngoài trong nguyên tác đáng để cô phải lắng nghe.

Ít nhiều cũng có thể giúp cho cô.
Kiều Khả cũng bất ngờ, đến nỗi chiếc thìa trong tay đã khẽ rơi xuống khay thức ăn từ lúc nào mà không

biết.
Kiều Khả từ lúc quen biết Tần Mặc cho đến nay.


Thật ra vẫn luôn cùng Tần Mặc nhắn tin riêng.

Ít nhiều cũng biết được vài phần về Tần Mặc.

Cảm tình thì nhiều, khó chịu thì ít.

Dù trước đó Diệp Linh có nhắc nhở Kiều Khả cùng Tần Mặc không nên dính dáng đến nhau.

Nhưng thấy Tần Mặc nhiều lần nhắn tin, dù bản thân Kiều Khả không hồi đáp vẫn nhắn.

Lâu dần liền mềm lòng mà hồi đáp nhắn lại.
Sở Thiên Vũ rũ mắt một lúc dường như đang suy nghĩ điều gì đó, sau cùng liền nói.

" Diệp Linh, cậu biết cái gì thì kể hết đi.

"
Diệp Linh : " Kể thì kể thôi.

Dù sao mình cũng không muốn giấu.

Mà mình cũng chẳng muốn nói xấu gì cậu ta đâu.

Có sao mình nói vậy à.

Kiều Khả, Ninh Ninh còn nhớ lúc trước mình bảo hai cậu tránh xa Tần Mặc ra không.

Chuyện này cũng có liên quan đấy ! "
Cô nghe vậy liền nhớ lại.

" Đúng là có thật.

Mình nhớ lúc đó mình có hỏi cậu chuyện Tần Mặc, thì cậu liền nhắc nhở mình.

"
Diệp Linh : " Ừ, là lúc đó đó !"
Sở Thiên Vũ nhíu mày, gõ ngón tay xuống bàn.

" Em hỏi chuyện Tần Mặc làm gì ?"
Cô hơi chột dạ: " Thì tại cậu ta khá nổi tiếng nên muốn hỏi chuyện một chút thôi ấy mà.

"
Sở Thiên Vũ : " Ồ ! Lần sau đừng hỏi nữa.

"
Cô nhanh chóng gật đầu.
Diệp Linh kho khan một tiếng : "Khục! Giờ nghe mình kể nè.

"
Cả 6 người cực kỳ chăm chú nhìn.

Thấy vậy Diệp Linh có cảm giác hơi ngại mà đỏ mặt.

Cảm thấy bản thân rất có tiếng nói nha.
Diệp Linh : " Mình nói ngắn gọn ý chính thôi.

Chuyện này phải kể từ hồi cấp 2.

Đàm Thiệu Quang và Tần Mặc nghe đâu lúc đó có quan hệ cực tốt.

Là bạn thân với nhau.

Sau này Đàm Thiệu Quang liền giới thiệu Đàm Thiệu Quyên cho Tần Mặc làm quen.

Chỉ trong vài tháng quan hệ của hai người họ trở nên thân mật.

Đến nỗi có tin đồn hai người yêu nhau.

Hai người họ biết có tin đồn đó nhưng không hề phản bác, ngầm cho người khác biết những tin đồn đó là thật mà chúc phúc cho hai người họ.


Nhưng không lâu sau đó, Đàm Thiệu Quyên mất tích.

Qua được 2 tháng thì người ta tìm thấy xác cô ấy không một mảnh vải che thân, trên bờ sông gần trường cấp 2.

Cái xác rất kinh dị.

Ở phía dưới t.ử cung bị xé toạc ra, trong đó nhồi nhét đầy dị vật khác lạ.

"
Nghe tới đây sắc mặt mọi người tối sầm.

Nhìn đồ ăn trong khay mà chẳng buồn muốn ăn nữa.
Diệp Linh nói tiếp : " Do Tử c.ung bị phá hoại nặng nề cùng với thân xác bị biến dị qua thời gian, giòi bọ không ngừng ăn mòn xâu xé, dù chỉ mới được 2 tháng.

Vậy nên cảnh sát không điều tra được nhiều.

Nhưng mà theo như điều tra thì được biết, người cuối cùng gặp Đàm Thiệu Quyên trước ngày mất tích là Tần Mặc.

"
Kiều Khả lúc này mặt đã trở nên trắng bệch, run rẩy tay chân.

" Cũng không thể chắc chắn đó là do Tần Mặc làm mà.

"
Diệp Linh cười nhạt.

" Đúng là không thể nào dựa vào căn cứ đó, để nói cậu ta là hung thủ.

Nhưng cậu ta có thể chính là nguyên do.

Có nhiều tin đồn xung quanh chuyện này lắm.

Mình không phải dạng người tin những lời đồn thổi ấy.

Nhưng không có lửa thì sẽ không có khói.

Tần Mặc, cậu ta chắc chắn biết chuyện phía sau.

Bởi năm đó có một nữ sinh thân thiết với Đàm Thiệu Quyên nói thế này.

Ngày trước khi Đàm Thiệu Quyên mất tích, Tần Mặc hẹn Đàm Thiệu Quyên ra là muốn cùng cậu ta bỏ trốn.

Nhưng thật chất cũng chỉ biết được qua một dòng tin nhắn: Tiểu Quyên, chúng ta đến một nơi nào đó đi.

Nơi nào cũng được.

Em thích nơi nào? Chúng ta cùng đi một thời gian được không ? "
" Bạn nữ đó thấy dòng tin nhắn này nên mới nghĩ Tần Mặc muốn cùng Đàm Thiệu Quyên bỏ trốn.

Chuyện này cũng từng nói qua với cảnh sát rồi.

Danh tính của bạn nữ này đã được bảo vệ nên không biết.

Tin tức này mình phải điều tra mới có đấy."
Kiều Khả: " Cậu điều tra Tần Mặc !"
Diệp Linh: " Đúng.

Mình điều tra cậu ta.

Bởi vì cậu.

"
Kiều Khả khó hiểu: " Vì mình!"
Diệp Linh: " Chính là vì cậu, nên mới điều tra chứ gì nữa.

Tại cậu ngốc quá đấy! "


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện