Trong khi cô đang lo lắng nhìn xung quanh tìm kiếm lại bóng hình của Kiều Khả, thì tại một diễn biến khác.
Kiều Khả lúc này đang đứng ở một góc dưới khán đài gần cầu thang phía dưới đường đua, ở gần đó cũng chính là điểm xuất phát.
Kiều Khả nét mặt lo lắng, bối rối nhìn mọi thứ xung quanh.
Thật sự giống như diễn biến của truyện, Kiều Khả quả thật bị lạc rồi.
Kiều Khả ngó nghiêng chỗ nọ lại ngó chỗ kia, từ bên trái qua bên phải.
Chỗ nào cũng nhìn qua một lượt nhưng lại không thể tìm thấy người quen.
.......................
Quay lại 10 phút trước, tại nhà Kiều Khả.
Kiều Khả vừa nghe thấy tiếng gõ cửa liền nhìn qua mắt thần, xác định là người quen rồi mới mở cửa.
Giọng nói kính cẩn, vui vẻ chào hỏi.
" Chị Tiểu Nguyệt, chị đến nhà em có việc gì không?"
Tô Giản Nguyệt mặc trên người một bộ váy yếm kèm áo thun trắng, nhìn trông rất đáng yêu.
Phù hợp với dáng người độ tuổi của mình.
Mắt nhìn thấy Kiều Khả đánh giá trên dưới một lượt rồi gật đầu, Tô Giản Nguyệt không nhiều lời liền lớn giọng.
" Dì Trần, cháu đưa Khả Khả đi chơi một lúc rồi về nha.
"
Chưa để Kiều Khả hỏi chuyện, thì bên trong nhà Kiều Khả liền có tiếng vọng ra.
" Tiểu Nguyệt à.
"
" Dạ là con ạ.
Dì cho con mang Khả Khả ra ngoài chơi nha.
Chút nữa con liền mang em ấy về.
"
Kiều Khả mặt mày nhăn lại, kéo lấy tay Tô Giản Nguyệt nói nhỏ.
" Chị Tiểu Nguyệt, hôm nay em không đi chơi đâu.
Chị đừng xin mẹ em.
"
Tô Giản Nguyệt không quan tâm đến lời Kiều Khả nói, vẫn đinh ninh chấp niệm của mình.
Bắt buộc hôm nay sẽ kéo Kiều Khả đi bằng được.
Nếu không kéo Kiều Khả đi cùng, Tô Giản Nguyệt chỉ có thể đi một mình.
Mà đi một mình thì cô đơn chết được, có sao cũng phải có người đi cùng để nói chuyện.
Và người Tô Giản Nguyệt nhắm đến là em gái hàng xóm Kiều Khả.
" Khả Khả, đi chơi với chị bữa nay đi.
Chị đi một mình buồn lắm.
" Tô Giản Nguyệt dùng ánh mắt lấp lánh cầu xin Kiều Khả.
Kiều Khả nhìn ánh mắt đó tự nhiên cũng khó lòng mà từ chối được.
Nhưng bản thân Kiều Khả hôm nay thật sự không muốn đi thật.
Có một đống bài tập đang chờ giải, chưa kể mẹ Kiều Khả vừa mới về cơm cũng chỉ mới ăn xong.
Bản thân Kiều Khả cũng muốn nói chuyện nhiều với mẹ một chút, cũng không muốn để mẹ ở nhà một mình còn bản thân mình đi chơi.
Kiều Khả thật sự rất khó lòng để chọn, vẫn cứ lưỡng lự không thôi.
Từ chối thì sợ Tô Giản Nguyệt giận, còn nếu đi thì Kiều Khả lại không muốn.
Kiều Khả cuối cùng vẫn nghĩ bản thân nên ở nhà với mẹ thì hơn liền muốn từ chối Tô Giản Nguyệt.
Kiều Khả mím môi, lắp bắp nói: " Hay là để hôm khác....."
Chưa để Kiều Khả nói hết câu.
Thì Trần Âm mẹ của Kiều Khả đã ra đến cửa.
Bà vừa mới miệng liền chặn ngay những điều mà Kiều Khả muốn nói.
" Tiểu Nguyệt, nếu muốn đưa Khả Khả đi chơi thì cứ đưa nó đi đi.
Ru rú ở trong nhà mãi cũng không tốt.
Có con đưa nó đi thì thật tốt.
"
Tô Giản Nguyệt nghe vậy đáp ngay tức khắc.
" Vâng ạ.
Dì Trần cứ yên tâm giao Khả Khả cho con.
Con đảm bảo sẽ bảo vệ em ấy suốt chặng đường đi luôn.
Không để Khả Khả bị lạc đâu.
"
Trần Âm mỉm cười, nụ cười của bà vừa dịu dàng vừa ân cần.
Thật sự rất quý mến Tô Giản Nguyệt cũng như tin tưởng Tô Giản Nguyệt thật sự sẽ thay bà chăm sóc Kiều Khả vậy.
" Vậy Tiểu Nguyệt, đi chơi ở đâu cũng phải nhớ về sớm nghe chưa.
Về muộn đèn đường ở đây sẽ tắt hết mất, hai đứa con gái các con đi về muộn cũng không an toàn.
Nhất định phải chú ý.
"
" Vâng ạ, dì yêu tâm.
Con biết chừng mực.
"
Kiều Khả nhìn mẹ mình lại nhìn Tô Giản Nguyệt, một người xướng một người hoạ.
Vốn chẳng còn chỗ để Kiều Khả nói lại.
Chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận.
Sau đó liền cũng đi theo Tô Giản Nguyệt.
Suốt chặng đường đi, Tô Giản Nguyệt vẫn luôn nắm tay Kiều Khả làm đúng trọng trách mà Trần Âm giao.
Nhưng mà chưa được bao lâu thì bị cả đám người chen lấn xô đẩy, cuối cùng bị tuột khỏi tay.
Kiều Khả bị lạc mất trong đám người, tìm mãi cũng không thấy Tô Giản Nguyệt.
Có gọi điện cũng không thấy ai bắt máy.
Nhưng Kiều Khả lại không biết rằng, Tô Giản Nguyệt lúc ra ngoài lại thật sự không mang điện thoại.
Có gọi cả chục cuộc cũng sẽ không ai bắt máy.
Trong đầu Kiều Khả tự nhiên có suy nghĩ nếu đã bị lạc mất nhau rồi, hay là thừa cơ hội này chốn về luôn.
Kiều Khả lúc biết là đi xem đua xe moto thật cũng không muốn xem lắm.
Cảm thấy rất phí thời gian, không bằng