Kiểu thổ lộ sến súa này không phải Quan Hề chưa từng làm qua, lần đầu tiên là công ty cô có một hạng mục du lịch cần chữ ký của anh để có thể quảng cáo ở trang đầu của tạp chí du lịch.Lần thứ hai là nhãn hiệu cô yêu thích ra mắt sản phẩm “siêu giới hạn”, cần anh qua bên đó xã giao, tất nhiên là cần đưa tiền.Lần thứ ba là cô uống say, đòi anh sơn móng tay cho.Lần thứ tư là cô nhìn trúng một con xe nhưng bố cô cho rằng nguy hiểm nên không cho cô mua. Lần thứ năm là... Tóm lại có rất nhiều rất nhiều lần rồi, cô mà vui vẻ hay muốn mua thứ gì đều quấn lấy nói yêu anh.Nhưng những lần trước chỉ là nói miệng, hôm nay bày trận thực tế thế này lại là lần đầu tiên.Nhưng Giang Tùy Châu nhìn mấy thứ đồ trước mắt này, anh càng muốn cô như mọi khi, mới một giây trước còn ngoan ngoãn làm nũng, đạt được mục đích rồi ngay giây sau liền vui vẻ chỉ biết lo cho bản thân.Vì thật sự mấy thứ này làm anh nhìn phát gai cả mắt.“Túi xách phiên bản giới hạn? Đó là cái gì thế? Anh yêu, có thể đừng thực dụng như vậy không.” Quan Hề bước đến cạnh anh, “Lại đây, em chuẩn bị nhiều quà cho anh lắm, anh mở dần nha.”Bây giờ đang ở trong phòng nhưng Quan Hề lại mặc một chiếc váy dạ hội đen.Lộp cộp lộp cộp... tiếng giày cao gót nện trên sàn phòng khách.Ánh mắt Giang Tùy Châu rơi trên bóng lưng cô, cảm thấy mắt mình đỡ gai hơn đành thả lỏng bản thân, tùy ý cô dắt ngồi xuống sô pha.“Anh biết vì sao là hai mươi tám gói không.” Quan Hề hứng khởi hỏi anh.Giang Tùy Châu cũng phối hợp hỏi: “Vì sao.”“Vì năm nay anh hai mươi tám tuổi rồi nha, mỗi món quà ở đây đại diện cho mỗi sinh nhật đã qua của anh, tiếc là trước kia mấy lần sinh nhật anh em không thể tham dự, nên bây giờ em bồi thường cho anh.”Văn nghệ, thâm tình, từng câu từng chữ đều chan chứa tình cảm.Quan Hề cảm thấy mình sắp bị bản thân làm cho cảm động chết rồi.Mà Giang Tùy Châu lại nhàn nhạt liếc cô, cầm hộp quà gần nhất lên xem.Trên hộp ghi “Mười hai tuổi”, nghĩa là quà sinh nhật năm mười hai tuổi của anh.Anh nghĩ một hồi, nói: “Trí nhớ của em không tốt rồi, sinh nhật năm này của anh em có tham dự.”Nụ cười của Quan Hề cứng đờ: “Có à?”“Ừ, đã thế còn phá hỏng bánh sinh nhật của anh nữa.”“...?”Giang Tùy Châu bỏ xuống, lại duỗi tay cầm hộp quà viết “Mười lăm tuổi” lên: “Sinh nhật năm này em cũng tham dự, tặng anh một hộp nhện chết, còn mạnh miệng nói là tiêu bản.”“....”Lại cầm hộp quà năm mười tám tuổi lên: “Sinh nhật năm này em cũng tham dự rồi, ăn no xong chạy mất. Trên đường về qua bãi đỗ xe còn va quệt vào cái xe đầu tiên sau khi thành niên của anh, ồ, còn không thèm đền tiền.”“.........”Cầm tiếp: “Năm này...”“Đợi đã.”Giang Tùy Châu ngừng lại, quay đầu nhìn cô. Mặt Quan Hề vẫn cố gắng duy trì nụ cười, nghiến răng nói: “Chuyện của em anh nhớ dai thật đấy.”Giang Tùy Châu cũng cười nhạt: “Không có gì, trí nhớ của anh tốt mà.”Quan Hề muốn trợn trắng mắt.Giang Tùy Châu thấy cô không nói gì, cúi đầu vừa mở quà vừa nói: “Quan Hề, có chuyện gì thì nói đi.”Lạnh lùng, kiên định, vô tình!Giang Tùy Châu quả là Giang Tùy Châu, cảm động cái rắm ấy.Quan Hề thu lại nụ cười, giả ngốc: “Chuyện gì cơ? Em nào có chuyện gì.”Hộp quà năm hai mươi hai tuổi được mở ra, bên trong là một chiếc bút máy, trên thân bút còn khắc một chữ J* rất tinh tế. Giang Tùy Châu cầm lên ngắm nghía, không hề có biểu tình rất kinh ngạc rất hài lòng, trên mặt anh chỉ hiện ra hai chữ: Bình thường!(*Tên của Giang Tùy Châu phiên âm là Jiang Sui Zhou)“Vậy đang có chuyện gì vui à?” Anh hỏi.“Đúng vậy, em vui mừng vì anh về nhà đó.”Giang Tùy Châu ngừng động tác: “Một ngày không gặp thôi mà em đã biết ăn nói rồi.”“Sao anh hiểu được, đây là chân tình phát ra.”Giang Tùy Châu bỏ chiếc bút máy trên tay xuống: “Mừng anh về thì cứ mừng thôi, bày đống đồ linh tinh này ra làm gì.”“Đống đồ linh tinh gì chứ, để chuẩn bị chỗ này em đã vất vả bao nhiêu, hao phí biết bao tâm lực!” Quan Hề nói mà không chột dạ, giống như đoàn người bị gọi đến giúp đỡ là không khí vậy.Đương nhiên Giang Tùy Châu cũng không tin Quan cá muối lại có thể tự tay bày biện nên chỗ này. Nhưng anh cũng không vạch trần, chỉ kéo cô ra, tháo cà vạt: “Được rồi, anh đi tắm đã.”“Anh không mở quà à.”“Mở giúp anh đi, lát nữa anh xem sau.”Quan Hề: “???”Giang Tùy Châu đi rồi.Quan Hề nhìn bóng lưng của anh lại nghĩ đến núi quà mình chuẩn bị nửa ngày trời, tức đến xanh mặt.Đi công tác một chuyến là phủi tay luôn hả! Còn mở giúp anh đi?Người này sao có thể vô lý vậy chứ!Quan Hề đứng tại chỗ phát tiết suốt hai phút, sau khi bình tĩnh lại liền lấy điện thoại gọi cho Lãng Ninh Y.Lãng Ninh Y nhận được điện thoại của cô thì rất kinh ngạc: “Có chuyện gì vậy, Giang Tùy Châu không về à?”“Về rồi.”“Vậy sao cậu còn thời gian gọi điện cho mình.”Quan Hề trầm giọng: “Nói đến là thấy tức, chị đây tốn bao nhiêu công sức vào vụ này, anh ta không cảm động cũng thôi, đã thế chỉ mở đúng một hộp quà, tức chết tôi mất.”Lãng Ninh Y: “Ôi... chắc là thực dụng quá, không thu hút được Giang tổng.”“Mình còn nói yêu anh ấy nữa mà!”“Sau đó thì sao.”Quan Hề lạnh mặt đáp: “Sau đó anh ấy hỏi mình muốn cái túi xách nào.”“A ha ha ha...” Tiếng cười của Lãng Ninh Y truyền tới, cười xong liền cảm thấy không lịch sự lắm, lập tức hắng giọng, “Thế, thế còn, cậu đừng trút giận lung tung nha, coi như tích lũy kinh nghiệm.”“Ai ôm hận chứ, cái này có gì hay mà ôm hận? Mình đang rất tức giận!”Con người