Trans by MintwoooGiấy tờ lộn xộn bày đầy mặt bàn trà, Quan Hề cũng rối loạn.Cô nhìn chằm chằm anh một lúc mới lặp lại một lần nữa để chắc chắn: “Anh không thiếu tiền? Những tin đó là giả?”“Ừ.”Lúc này phản ứng đầu tiên của Quan Hề là thở phào nhẹ nhõm, vì cô thật sự không hy vọng Giang Tùy Châu rơi vào đường khó.
Sau khi thở phào nhẹ nhõm xong, cả người cô chợt bạo phát: “Em cũng phải bận công việc của mình là sao hả, chuyện này không cần em lo lắng! Đây không phải là chuyện nhỏ, sao anh lại không nói cho em!”Giang Tùy Châu cô bốc lửa giận thật bèn thuận theo nói: “Được, anh biết rồi, lần sau còn xảy ra chuyện như thế này nữa anh sẽ nói với em.”“Được đó anh… tốt nhất là không có lần sau.”Giang Tùy Châu cười: “Tóm lại bây giờ chuyện này dần đi đến hồi kết rồi, không cần lo lắng nữa đâu.”Quan Hề không hiểu hỏi: “Thế anh dựng ra chuyện này để làm gì.”Giang Tùy Châu không giấu diếm mà nói thẳng: “Bố anh muốn anh thanh trừ toàn bộ những người đứng sau lưng Giang Gia Mậu và Giang Gia Vinh trong công ty, đề phòng sau này anh ngồi lên cái vị trí đó rồi, có nhiều người lại giở trò sau lưng anh.
Thế nên anh chỉ dùng một phương pháp khá đơn giản, trong thời khắc mấu chốt để lộ ra một sơ hở lớn để những người có tâm tư kia đứng ra phản đối anh.”Quan Hề: “Thế nên bố anh biết chuyện này à.”“Ừ.”“Nhưng sao bác lại đồng ý cho anh làm như vậy, anh trai anh không phải cũng là con trai bác…”“Một núi không thể có hai hổ.” Giang Tùy Châu lạnh nhạt nói, “Bố biết bọn anh không hợp nhau nên cũng không muốn bọn anh phải hòa hợp, vậy nên ông ấy chỉ đưa ra sự lựa chọn cho Quang Dịch mà thôi.”“Thế, về sau thế nào…”“Biết được kẻ địch có những ai rồi thì chỉ cần thong thả tiêu diệt thôi, còn anh cả và anh hai của anh, đến chiều nay hai người họ sẽ biết được sự lựa chọn của bố và chân tướng sự việc thôi.
Tất nhiên, cũng sẽ biết kết cục của mình.” Giang Tùy Châu nói, “Thật ra dựa theo tác phong lề mề thường ngày của họ thì đến công ty làm công ăn lương, dưỡng lão cũng hay đấy.”Dưỡng lão… Đời thuở nhà ai mới ba bốn mươi tuổi đã bắt đầu dưỡng lão.Lời này nói dễ nghe là dưỡng lão, nói khó nghe ra là tước bỏ quyền hành.Nhưng Quan Hề biết, sau khi Giang Tùy Châu nhậm chức, chắc chắn sẽ không để hai ông anh trai coi anh như cái đinh trong mắt tiếp tục động chân động tay trong Quang Dịch.“Bảo sao em thấy đám mấy người Tống Lê chả có phản ứng gì cả… Em còn tưởng bọn họ là một đám anh em plastic, biết anh xảy ra chuyện không thèm í ới gì.
Thế nên họ cũng biết chuyện phải không?”Giang Tùy Châu gật đầu, anh lại nói: “Họ có phải plastic không anh không biết, nhưng chắc chắn em không phải plastic rồi.”Nói xong anh chọn bừa một quyển sổ đỏ trên mặt bàn trà.
Mở sổ ra xem thấy là bất động sản trong thành phố, địa thế cực tốt, diện tích rất rộng, thu tiền đến mỏi cả tay.“Nhìn gì đấy, không cho anh xem.” Quan Hề đứng lên không ngồi trên đùi anh nữa, thu dọn hết những sổ sách tài liệu vào trong túi.Trong mắt Giang Tùy Châu đầy ý cười: “Vừa em bảo đưa hết cho anh cũng được mà, sao bây giờ lại không cho xem.”“Anh không thiếu tiền thì đưa anh xem cái gì chứ.” Quan Hề kéo khóa túi, khẽ gật đầu, “Nếu anh nhất quyết tò mò muốn tìm hiểu ấy hả, anh đi đăng ký kết hôn với em đi, đăng lý xong anh muốn xem gì thì xem.”Ý cười của Giang Tùy Châu dần tắt.“Sao nào, có đăng ký không, anh vừa bảo chuyện trong công ty đi đến hồi kết rồi mà, thế đã đi được chưa.” Quan Hề vừa không để tâm lại có chút không hài lòng nói, “Anh còn đợi gì nữa, quan hệ giữa anh và em sớm được pháp luật công nhận, sau này mà xảy ra chuyện thật thì em cùng lo với anh, nghe hợp lý phết nhỉ.”Giang Tùy Châu nghe đến câu này thì trong chốc lát không biết nên vui vẻ hay bất đắc dĩ nữa, thật ra ban đầu anh nói “hai tháng sau đi đăng ký kết hôn” quả thực là do lúc đó anh vẫn chưa nắm chắc trăm phần trăm, thế nên tạm thời không muốn liên lụy đến cô.Anh vì muốn tốt cho cô, nhưng bây giờ cô đã nói ra rồi, anh lại chẳng phải không muốn kết hôn với cô.Sao anh lại không muốn kết hôn với cô được.“Hề Hề, nhẫn của em còn chưa làm xong đâu.” Giang Tùy Châu nói.“Nhẫn hả? Sớm muộn gì cũng là của em, lúc nào xong mà chả vậy.”“Em chắc chắn?”“Chắc chắn, anh tưởng em muốn màn cầu hôn hoành tá tràng thật hả, sến súa…”Giang Tùy Châu đứng dậy, bất chợt kéo cô đi ra ngoài, “Thế đi thôi.”“Hả?”“Về nhà lấy sổ hộ khẩu, hôm nay đi đăng ký kết hôn luôn.”Quan Hề sững sờ: “Hôm nay hả? Anh mà vội lên thì vội quá thế, không để ngày mai hay là ngày kia được sao…”“Không cần, đêm dài lắm mộng.” Giang Tùy Châu cười nói, “Miễn cho em đang dưng bỏ trốn với người nào đó trong đội ngũ muốn cưới dài dằng dặc của em.”Quan Hề sững người, khóe miệng chợt vểnh cao lên: “Oài! Anh có cái suy nghĩ này từ sớm là không ổn rồi!”“Ừ, là anh sai.”Thế nên, rất bất ngờ.Giang Tùy Châu trước giờ vẫn “có kế hoạch không thể xáo trộn, nắm bắt thời gian chuẩn chỉnh” kéo vị đại tiểu thư nhà anh - không hề có kế hoạch hay chuẩn bị gì cả - bước lên con đường kết hôn.Thang máy đi xuống, Giang Tùy Châu nhìn dáng vẻ hạnh phúc ngập tràn, niềm vui hiện lên khóe mắt của Quan Hề, anh biết đời này của mình e là đã đắm chìm thật sâu rồi.Từ nay không còn liên quan đến lợi ích nữa, chỉ liên quan đến một điều mà trước nay anh chưa từng nghĩ tới: Thích em mà thôi.**Hai người đi lấy sổ hộ khẩu khá thuận lợi, dù gì người hai nhà cũng thúc giục hai người mau chóng kết hôn, nghe tin hai người đi đăng ký kết hôn cầu còn chẳng được.Đăng ký kết hôn là một việc chẳng phức tạp chút nào, vào xong ra, chỉ chiếm một thời gian rất nhỏ trong quãng đời đằng đẵng mà thôi, thân phận đã có thay đổi.Quan Hề đến thì vội vàng, nhưng sau khi cầm quyển sổ màu đỏ trên tay cô cũng không có cảm giác không chân thực gì.
Có lẽ từ nhỏ đến lớn, chủ đề cô và Giang Tùy Châu phải kết hôn đã kéo dài quá lâu rồi, cô sớm đã quen với chuyện mình sẽ trở thành vợ của anh.Hôm nay rốt cuộc cũng hoàn thành, giống như vừa quẹt xong chiếc “thẻ” của cuộc đời.
Có cảm giác nhẹ nhõm vì đã yên bề ổn định, cuối cùng cũng đi đến bước này.Hai người ra khỏi Cục dân chính xong liền lái xe về nhà, Quan Hề cầm hai quyển sổ màu đỏ ngồi vào ghế lái phụ.“Đây là lần đầu tiên trong đời chúng ta kết hôn đấy, tối nay phải ăn mừng mới được!”Giang Tùy Châu thắt dây an toàn cho cô: “Lần đầu tiên? Em còn định lần thứ hai lần thứ ba nữa hả?”Quan Hề: “Anh mà không đối xử tốt với em thì có thể có đấy.”Giang Tùy Châu: “Thế nào là không tốt.”“Không tốt chính là không tốt thôi… Cái này nói kiểu gì được.” Quan Hề cầm tờ giấy đăng ký kết hôn lắc lư, cô chợt sáp lại gần Giang Tùy Châu nắm chặt cổ tay anh, “Nhưng em tin là chồng em chắc chắn sẽ đối xử thật tốt với em, phải không?”Tay Giang Tùy Châu đang định khởi động xe chợt dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô.Quan Hề chớp mắt, “Sao chồng không gật đầu, chẳng lẽ không phải sao.”“…”Quan Hề đã từng dùng rất nhiều xưng hô để gọi anh, lúc cô vui thì anh yêu cục cưng mấy cái sến súa đó đều có thể gọi ra miệng, nhưng còn từ “chồng” này, trước giờ cô chưa từng gọi.Mà bây giờ Giang Tùy Châu nghe thấy từ ngữ lạ lẫm này lại có cảm xúc kỳ lạ.Rất lâu sau anh mới gật đầu hỏi cô: “Ăn mừng ở đâu.”“Đã đăng ký kết hôn thì phải thông báo cho bạn bè đúng không, gọi mọi người đến quán bar của Linh Phàm đi, hôm nay không say không về ~”Giang Tùy Châu: “Quán bar? Có ai ăn mừng kết hôn ở đó không.”“Có em.” Quan Hề nói, “Anh thấy không được à? Anh không đồng ý hả? Nhưng đến đó high mà? Chỗ nào không tốt đâu?”Giang Tùy Châu liếc nhìn cô xong khởi động xe: “Tùy em, em thông báo đi.”Vẫn chấp nhận thôi, dù sao anh biết rõ, nếu anh mà không đồng ý kiểu gì Quan Hề cũng lôi ra một đống lý lẽ “Anh vừa kết hôn với em xong đã làm trái ý em sao” để tấn công.Còn Quan Hề cực kỳ hài lòng với đáp án của anh, cô cầm điện thoại lên luôn: “Okela, em gọi cho mọi người nha chồng.”Giang Tùy Châu: “… Ừ.”Quan Hề nói xong nhanh tay lập một nhóm chat trên Wechat, sau đó cô thêm hết những người bạn chung của cả hai vào.
Làm xong cô cầm điện thoại của Giang Tùy Châu gấp rút rải một đống lì xì.Người trong nhóm chat bị lì xì nổ ngơ ngác…Tống Lê: [Hử??? Chuyện gì đấy?]Tống Lê: [Giang tổng này, anh có chuyện gì nói thẳng đi, đừng làm thế này em rén lắm]Lãng Ninh Y: [Sao đấy sao đấy!!! Tôi bỏ lỡ mất cái gì à!]Kim Khai Thành: [Sao tôi toàn là người cuối cùng cướp được lì xì thế, đen quá.
Giang Tùy Châu, cậu phát cho tôi thêm mấy cái để an ủi đi!]Tống Lê: [Có biến, chắc chắn có biến, tôi còn chẳng dám ấn nhận mấy cái lì xì này!]Quan Nguyên Bạch: [Đang họp, có chuyện gì không Tùy Châu? Nhắn ít thôi.]Quan Tri Ý: [Anh trai không biết tắt thông báo đi à, gà quá]Quan Nguyên Bạch: [Anh còn chưa kịp tắt thông báo đã bị oanh tạc rồi, có hiểu cái cảm giác đang họp mà điện thoại kêu như lên cơn không?]Thích Trình Diễm: [Rõ ràng họp không quan trọng, nếu không anh còn nói chuyện ở đây làm gì]Quan Nguyên Bạch: [?]Quan Tri Ý: [Anh Tùy Châu phát thêm mấy cái nữa đi! Dạo này em không được đi làm, nghèo rớt mồng tơi!]Thích Trình Diễm: [?]Lãng Ninh Y: [Tay tôi lấy đà sẵn rồi, tiếp tục nào bà con!]Tống Lê: [Lì xì của Giang Tùy Châu mà mấy người dám nhận hả???]Chung Linh Phàm: [Các bác ạ, bây giờ trọng điểm hình như là cái nhóm này lập ra để làm gì]…Trong nhóm náo nhiệt hẳn, những người đã ở trong nhóm thấy số thành viên nhóm đang dần dần tăng lên.Những người vào sau cũng ngơ ngác, ngơ xong vừa hỏi có chuyện gì đấy vừa nhận lì xì.Quan Hề phát lì xì tê cả tay, đến lúc này mới dừng phát lại, bắt đầu gõ chữ.Thế nên mấy giây sau, những người trong nhóm nhìn thấy Giang Tùy Châu gửi tin nhắn đến: [Hôm nay tôi với vợ đi đăng ký kết hôn rồi, tối nay đi bar tôi mời cả nhà