Edit: Rùa. Khương Mịch tắt điện thoại, dựa vào bức tường trên hàng lang, trong lòng có vô số ý nghĩ thoáng qua.
Thiên tài 70 xu nói nó muốn tạo ra một thiên tài. Khi đó Tiêu Hàm Sương đã là bà mẹ một con, bất kể muốn tạo như thế nào thì bà ta cũng không thể trở thành thiên tài được.
Vậy nên... đúng là đã tìm sai người rồi.
Lại tổng hợp lại những gì Tiêu Hàm Sương và Cố Ngôn Phong đã nói, tuy rằng không có ngày tháng cụ thể nhưng cơ bản có thể xác định, hệ thống Thiên tài 70 xu xuất hiện vào 18 năm trước.
Khi đó Ngu Bạch vừa mới sinh ra, thích hợp để trở thành đối tượng của hệ thống.
Vậy là người mà Thiên tài 70 xu kia muốn tìm thật ra chính là Ngu Bạch sao?
Dù sao Ngu Bạch cũng là nhân vật chính, trời sinh mang trong mình hào quang nên bị hệ thống chọn lựa cũng là điều bình thường.
Chỉ là hệ thống này cũng quá ngu ngốc rồi đấy, ngay cả em bé mới sinh và bà mẹ có một con mà cũng không phân biệt được?
Nó không phải là hàng rác rưởi đấy chứ?
Nhưng cho dù là hàng rác rưởi đi chăng nữa, nó cũng có một ít năng lực mà người thường không thể tưởng tượng được.
Vấn đề hiện lại là liệu Thiên tài 70 xu có thật sự bị tự hủy rồi hay không?!
Nếu không, liệu nó có một lần nữa đi tìm Ngu Bạch?
Nếu thật sự tự hủy, phải chăng sẽ có một hệ thống thiên tài khác tới tìm Ngu Bạch?
Vả lại... mẹ của thầy Cố có thể trở về hay không?
Nếu bà ấy không thể tự trở về được... Thiên tài 70 xu còn có cách nào khác không?
Nếu thật sự không có cách... vậy linh hồn của bà ấy sẽ ở chỗ nào? Thầy Cố có muốn thắp nhang cho bà ấy cũng không được ư?
"Mịch Mịch, em làm sao vậy?" Giọng của Cố An bỗng vang lên bên tai.
Lúc này Khương Mịch mới phát hiện bản thân suy nghĩ quá nhập tâm nên đã trượt từ trên mặt tường xuống, ngồi ở trên mặt đất, nhìn qua dáng vẻ rất sa sút.
"Em không sao." Khương Mịch lấy đà từ tay cô ấy đứng lên: "Dì thế nào rồi?"
"Buổi phẫu thuật kết thúc rồi." Cố An nhìn cô trông có vẻ lo lắng nên hàm súc nói: "Cũng không phải là kết quả xấu nhất."
Tuy rằng không chết đi nhưng cũng không phải là kết quả tốt.
"Rốt cuộc là sao vậy?" Khương Mịch truy vấn.
Cố An chần chờ một hồi, sai đó vẫn nói thẳng: "Bác sĩ nói tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng có thể tỉnh lại hay không thì còn phải xem số mệnh của ông trời đã."
Khương Mịch nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra.
Mặc kệ thế nào đi chăng nữa, còn sống là có hi vọng rồi, nếu không thì thầy Cố cũng quá đáng thương.
Hai người quay trở lại phòng bệnh, bác sĩ đang giải thích bệnh tình cho những người ở Cố gia biết, nghe thì có vẻ như đã làm tất cả những bài kiểm tra sức khỏe, cơ thể không có bất cứ vấn đề gì. Sở dĩ lâm vào hôn mê là do ý thức của bệnh nhân không muốn tỉnh lại, dù sao vấn đề này bệnh viện cũng không giải quyết được. Nếu như người nhà không yên tâm có thể ra nước ngoài điều trị, hoặc cũng có thể đổi sang bệnh viện khác, cho dù ở đâu thì cũng phải dựa vào may mắn.
Sau khi bác sĩ rời đi, mọi người trong Cố gia đều bận rộn bàn tán.
Vì không biết chân tướng sự việc nên đối với bọn họ mà nói, việc Phí Nhất Nhược bị như thế này chính là ngoài ý muốn. Tâm lý của bọn họ rất khó tiếp thu việc một người mấy tiếng trước còn đang êm đẹp, nói hôn mê liền hôn mê, thậm chí còn có khả năng không tỉnh lại được.
Vậy nên bọn họ đang thảo luận xem nên đưa Phí Nhất Nhược đi đâu điều trị.
Khương Mịch chú ý thấy Cố Ngôn Phong đã yên lặng rời khỏi đám người, đứng trước giường bệnh nhìn Phí Nhất Nhược.
"Chú hai, bác sĩ nói dì tạm tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nên cháu nghĩ bây giờ vội vàng đi tìm nơi điều trị cũng không cần gấp như vậy, hay là đợi tâm trạng thầy Cố ổn định lại rồi mình xin ý kiến anh ấy?" Khương Mịch ngồi xuống, nói chuyện với Cố Vinh Xa.
Cố Vinh Xa lúc này mới ý thức được, người đau khổ nhất bây giờ có lẽ là Cố Ngôn Phong.
Ông nhìn Cố Ngôn Phong đang đứng giường bệnh, thở dài nói: "Được, vậy mọi người không ở đây quấy rầy nó nữa, bọn chú đi về trước đây. Cháu ở đây chăm sóc tốt cho nó, có việc gì thì gọi chú. Vả lại cháu nhớ an ủi Cố Ngôn Phong, thế giới to lớn nhường này, nơi này không chữa được thì còn có nơi khác. Chị dâu phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ không sao cả."
Khương Mịch đồng ý từng thứ một, sau khi tiễn mọi người rời đi thì mới quay lại phòng bệnh.
Cố Ngôn Phong vẫn đứng như vậy, ngay cả tư thế cùng vẻ mặt cũng không thay đổi chút nào, phảng phất như chỉ còn lại một cái xác.
Khương Mịch hơi ngừng lại, đi đến trước mặt Cố Ngôn Phong trực tiếp ôm lấy anh.
Cố Ngôn Phong hơi chuyển động, không nói gì, cũng không có động tác gì lớn hơn nữa.
"Thầy Cố..." Khương Mịch nhận ra cơ thể anh đang ở trong một trạng thái căng thẳng cực độ, một bên vỗ nhè nhẹ lưng anh, một bên thấp giọng nói: "Con người không phải làm bằng sắt, trên lưng mang theo quá nhiều thứ sẽ không chịu nổi. Anh có thể tin tưởng em một chút, cũng có thể dựa vào em. Anh cứ xem em như năm người làm một đi, bả vai của em không gầy yếu như em tưởng tượng đâu, anh cứ xem thử đi...."
Dường như Cố Ngôn Phong đã có chút động đậy.
Khương Mịch dùng giọng điệu dụ dỗ nói: "Anh thử xem, cứ hoàn toàn thả lỏng đi, dựa vào em, cứ giao hết gánh nặng cho em..."
Có lẽ Cố Ngôn Phong không đành lòng làm cô thất vọng, hoặc có lẽ do anh đã hoàn toàn mệt mỏi, cũng có lẽ là do anh đã thật sự bị mê hoặc rồi nên chậm rãi thả lỏng người, đem đầu dựa lên vai Khương Mịch.
Bả vai của cô gái gầy yếu, tựa như chỉ cần có thứ gì đó dựa vào thì sẽ sụp xuống vậy. Nhưng Cố Ngôn Phong cảm nhận được sống lưng của cô đang thẳng tắp, chỗ xương bả vai hơi căng ra, giống như cô muốn dùng hết sức lực để chống đỡ cho anh.
Cố Ngôn Phong mặc kệ bản thân mà dựa vào, đồng thời cũng duỗi tay ôm lấy thân thể gầy yếu của Khương Mịch.
Khương Mịch im lặng không nói, chỉ dám phủi nhẹ tí bụi sau lưng anh.
"Bây giờ tôi nhìn bà ấy..." Hồi lâu sau, Cố Ngôn Phong bỗng nhiên mở miệng: "Bỗng nhiên cảm thấy cực kì xa lạ."
Lòng Khương Mịch nhói đau.
Cô có thể hiểu được cảm giác của anh, nhưng có một số cảm xúc, không phải ai cũng chia sẻ được.
Thật ra đối với Cố Ngôn Phong mà nói, chuyện này nói như thế nào cũng là một bi kịch.
Giả sử Phí Nhất Nhược có thể quay về thì những tổn thương của Cố Ngôn Phong trong mười mấy năm qua cũng sẽ không biến mất.
Mà nếu bà không trở về, vậy thì sự chờ đợi mười mấy năm qua của anh đều trở nên công cốc.
Bất kể là ở trong tình huống nào, Cố Ngôn Phong đều rất đáng thương.
Nhưng mà cô biết, anh vẫn hi vọng Phí Nhất Nhược có thể quay về...
Vậy nên cô nói: "Anh đừng vội, dựa theo cách nói của Tiêu Hàm Sương thì mỗi lần bà ta nhập vào, linh hồn của dì sẽ lâm vào hôn mê. Bây giờ có lẽ là do thời gian ngủ quá lâu rồi nên thời gian tỉnh lại cũng sẽ kéo dài lâu một chút. Bây giờ anh thấy bà ấy trông xa lạ là bợ vì bà ấy không có nhận thức, không thể suy nghĩ. Đợi đến khi nào bà ấy tỉnh lại rồi, chỉ cần mở miệng ra nói chuyện thì anh sẽ không cảm thấy xa lạ nữa đâu."
"Hi vọng là vậy." Cố Ngôn Phong cọ cọ vào vai Khương Mịch, hương thơm ngọt ngào trên người cô gái cứ thế bị anh hít vào theo hơi thở. Anh cảm thấy trái tim mình đã từ từ bình ổn lại nên nghiêm túc nói: "Cảm ơn em, Khương Mịch."
"Chúng ta vẫn luôn nương tựa lẫn nhau, giúp đỡ nhau mà, anh không cầm phải nói cảm ơn đâu." Khương Mịch bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên khi gặp Tiêu Hàm Sương, bà ta nói Cố Ngôn Phong đang ở trong vũng đầm lầy.
Khi đó cô còn thề non hẹn biển nói, cô rất vui vẻ, bởi vì như vậy cô sẽ có cơ hội kéo anh ra khỏi vùng đầm lầy ấy.
Bây giờ cô mới hiểu được, nếu như có thể, cô hi vọng sẽ mãi mãi không có cơ hội này, cô hi vọng cả đời anh đều hạnh phúc an khang.
Chỉ là đời không có nếu như.
Khương Mịch dùng sức ôm Cố Ngôn Phong: "Mặc kệ tương lai xảy ra điều gì, em vẫn ở đây."
Tầm mắt Cố Ngôn Phong hơi lệch đi, nhìn thấy cần cổ trắng nõn của cô ngay trước mặt, có vài sợi tóc đen nhánh dính ở cổ, kéo xuống hình ảnh mờ ảo phía dưới.
Anh hoảng hốt nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh mà nói một câu: "Được."
Sau đó, Khương Mịch kể lại những gì Cố Vinh Xa nói cho Cố Ngôn Phong nghe.
Bọn họ cũng biết Phí Nhất Nhược có thể tỉnh lại hay không, đó không phải vấn đề y học có thể giải quyết được. Vậy nên quyết định cuối cùng là không phải đi đâu điều trị nữa, cứ ở bệnh viện tĩnh dưỡng là được rồi.
Quyết định của Cố Ngôn Phong đương nhiên không làm Cố
Vinh Xa có dị nghị gì, mọi việc cứ như vậy quyết định.
Khương Mịch và Cố Ngôn Phong ở bệnh viện mấy ngày, Phí Nhất Nhược không có dấu hiệu tỉnh lại nhưng kì nghỉ của bọn họ đã tới lúc kết thúc.
Có Khương Mịch ở bên cạnh làm bạn mấy ngày, cơ bản Cố Ngôn đã ổn định lại trạng thái.
Phí Nhất Nhược không tỉnh, tình huống cũng không chuyển biến xấu nên tạm thời không cần lo lắng.
Đoàn phim vẫn còn đang ở trong quá trình quay mà Cố Ngôn Phong đã xin nghỉ hai lần, không thể làm mọi người chờ lâu nữa nên mời một hộ lý đến chăm sóc Phí Nhất Nhược, còn bản thân đi đến đoàn phim hoàn thành nốt công việc.
Những người trẻ tuổi ở Cố gia trước đó đã liên tục rời đi, Cố Ngôn Phong và Khương Mịch đi chào tạm biệt với Cố Vinh Xa.
Trải qua sự việc lần này của Phí Nhất Nhược, Cố Vinh Xa đã bị đả kích không nhẹ, sức khỏe mấy ngày nay ngày càng kém.
Cố Ngôn Phong và Cố Vinh Xa an ủi nhau nửa ngày, Cố Vinh Xa lôi kéo tay Cố Ngôn Phong, thắm thiết nói: "Ngôn Phong à, con đừng học chú hai, nhất định phải sống tốt với Khương Mịch. Mịch Mịch là một người phụ nữ tốt, con muốn giữ con bé thì phải cắt đứt với ong bướm bên ngoài. Còn nhìn kết quả của chú hai đi này, phải lấy đó làm gương..."
Lúc Khương Mịch không nhìn thấy Cố Vinh Xa thì ấn tượng đối với ông cũng chỉ là một "tra nam" mà thôi, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của ông thì không khỏi phức tạp.
Một phen tạm biệt này khiến cho bầu không khí trở nên trùng xuống, sau khi hai người lên xe cũng không nói chuyện.
Khương Mịch nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa hay đi ngang qua nhà của Hạ Uẩn Dung nên không khỏi liếc mắt nhìn thêm một cái, có hình ảnh phản chiếu số 396 mờ ảo chợt lướt qua.
Cô mơ hồ cảm thấy dưới đáy lòng có thứ gì đó chợt lóe qua, nhưng đáng tiếc là cô không nắm bắt được.
"Hạ tổng đã kết hôn chưa vậy?" Khương Mịch thuận miệng hỏi.
"Chưa, vẫn còn đang là một ông già độc thân." Cố Ngôn Phong không muốn Khương Minch cũng chìm đắm trong cảm xúc sầu bi của mình nên thay đổi đề tài: "Đúng rồi, nói đến anh ta, chuyện lần trước anh ta nói đến kịch bản vườn trường, em còn nhớ không?"
Khương Mịch đương nhiên nhớ rõ: “Anh xem rồi à?"
"Ừm, bất kể là đoàn phim hay kịch bản tôi đều đã tìm hiểu rồi." Cố Ngôn Phong gật đầu: "Sắp xếp không tồi, đánh giá tốt. Nếu em đồng ý thì tôi sẽ cho người đi nói với bên đó."
Nếu là trước kia, có khả năng Khương Mịch sẽ chùng bước, vì khai giảng còn chưa được bao lâu, cô còn chưa có nhiều kinh nghiệm nên sợ diễn dở, như vậy sẽ mất mặt lắm.
Nhưng sau khi ở Cố gia mấy ngày ngắn ngủi, tư tưởng của Khương Mịch đã có sự thay đổi lớn. Cô phát hiện mọi chuyện trên thế gian này thật ra không phải cứ chờ mình chuẩn bị tốt rồi mới xảy ra, vì vậy thứ mình cần chuẩn bị duy nhất đó chính là khả năng tùy cơ ứng biến.
"Em tin vào ánh mắt của anh." Cô quay đầu lại: "Anh nói được thì em sẽ nhận, em sẽ diễn cho thật tốt."
Cố Ngôn Phong liếc mắt nhìn Khương Mịch một cái: "Tôi sẽ đi nói với Hạ tổng, sau đó sẽ đưa kịch bản cho em, em tập diễn trước đi."
Khương Mịch đồng ý.
"Vả lại, chuyện lần này cảm ơn em." Cố Ngôn Phong lại một lần nữa nói lời cảm ơn chân thành.
Khương Mịch lắc đầu: "Thầy Cố, anh đã giúp em nhiều chuyện như vậy, bây giờ nói cảm ơn thì quá khách sáo. Thật ra em cũng không làm cái gì cả, chỉ là trong lòng anh còn nhiều trăn trở nên mới không dám nghĩ tới thôi."
Cố Ngôn Phong hé miệng, muốn nói gì đó lại thôi.
Lần này cũng coi như là Tiêu Hàm Sương xuyên qua, bà ta còn có thêm một hệ thống lợi hại nhưng cũng không có kết quả tốt.
Đương nhiên cũng là do Tiêu Hàm Sương tự mình hại mình, nhưng Cố Ngôn Phong vẫn không nhịn được đặt hoàn cảnh đó lên người Khương Mịch, sau này cô sẽ thế nào đây?
Liệu sẽ có một ngày cô cũng đột nhiên biến mất hay không?
"Ngày mai các em bắt đầu đi học lại à?" Cố Ngôn Phong lại một lần nữa thay đổi đề tài, phá tan sự trầm mặc: "Tối nay mời em ăn cơm, mai tôi sẽ đưa em tới trường học."
"Thầy Cố, sợ là chúng ta không có thời gian ăn cơm đâu." Khương Mịch bỗng nhiên nhớ đến một chuyện: "Còn có một chuyện rất quan trọng mà chúng ta đã quên mất."
Cố Ngôn Phong vội hỏi: “Là chuyện gì?”
"Anh còn nhớ ngày đó ở Thẩm gia em đã hỏi anh điều gì chứ... Rốt cuộc Tiêu Hàm Sương có lợi dụng thân phận bà chủ của Cố gia để cung cấp tài nguyên cho Thẩm Diệp Trạch hay không?" Khương Mich nhắc lại.
Cố Ngôn Phong sửng sốt, quả thật anh cũng không biết việc này, mấy ngày nay cũng không kịp hỏi.
Nhưng dựa theo tính cách của Tiêu Hàm Sương mà nói, hơn phân nửa là sẽ âm thầm giúp đỡ cho Thẩm Diệp Trạch.
"Em biết Cố gia là một gia nghiệp lớn, nhưng mà..." Khương Mịch hơi dừng lại, uyển chuyển nói: "Em vẫn cứ cảm thấy, một người mà ngay cả mẹ ruột cũng không nhận thì nhân cách chắc chắn chẳng phải dạng tốt lành gì rồi. Em lo rằng, việc anh ta lấy tài nguyên thì không nói, không chừng sẽ còn để mắt đến... tập đoàn Tây Xuyên. Anh trai của anh nhất định sẽ vì mặt mũi của anh mà bỏ qua cho anh ta, nhưng... Dựa vào đâu mà phải làm vậy chứ?"
Cố Ngôn Phong thấy thật hổ thẹn.
Mấy ngày nay anh cứ như người ở trên mây, không nghĩ được bất cứ thứ gì, mọi việc đều là nhờ Khương Mịch xử lý giúp anh, ngay cả việc quan trọng như vậy cũng quên mất.
Trước kia anh không để tâm đếm Thẩm Diệp Trạch, ngẫu nhiên cũng tình nguyện giúp đỡ hắn, đó là vì anh cho rằng Tiêu Hàm Sương là bạn thân của mẹ anh. Bây giờ chân tướng đã rõ, Cố Ngon Phong là người hiền lành nhưng cũng không thể để hắn muốn chiếm lợi ích từ Cố gia thế nào thì thế ấy được.
"Là sơ suất của tôi." Cố Ngôn Phong nói: "Bây giờ chúng ta sẽ đi tìm anh cả nói chuyện."
Khương Mịch thở phào nhẹ nhõm.
Có chút chuyện... cô không thể thẳng thắn nói với Cố Ngôn Phong được.
Cô chỉ nói với anh cô là người xuyên tới đây, nhưng cũng không nói là xuyên sách, cũng không kể cặn kẽ. Quan trọng vẫn là cô không biết nên nói cho anh nghe như thế nào, anh chỉ là một nhân vật phụ trong truyện để thúc đẩy hai nhân vật nam nữ chính, là một vai phản diện, anh sẽ bien thành người xấu rồi chết. Những việc này cô không có cách nào nói ra.
Vậy nên, cô cũng không thể nào nói Thẩm Diệp Trạch là một nhân vật phản diên cực kì lớn được.
Nhưng vốn dĩ Thẩm Diệp Trạch rất nguy hiểm, hiện tại không trả thù được hắn thì ít nhất cũng phải đề phòng.
Cố Ngôn Phong một lần nữa làm theo sự hướng dẫn, lần đầu tiên trong cuộc đời đi đến tập đoàn Tây Xuyên vốn nên thuộc về anh.
Chi nhánh chính của tập đoàn nằm ở trung tâm thành phố, nằm đơn đọc giữa một đống tòa nhà to lớn, một công trình kiến trúc đồ sộ.
Cố Ngôn Phong lái xe vào bãi đỗ xe, sau đó gọi điện thoại cho Cố Ngôn Sanh.
Cố Ngôn Sanh có hơi ngoài ý muốn, cũng rất vui vẻ, nói rằng sẽ lập tức đi xuống đón bọn họ.
Bởi vì khuôn mặt này của Cố Ngôn Phong quá mức nổi bật nên tuy rằng bãi đỗ xe không có nhiều người lắm thì bọn họ vẫn phải tìm nơi ít người để đứng.
Thang máy kêu lên một tiếng, Khương Mịch vừa định nhìn xem có phải là Cố Ngôn Sanh xuống rồi hay không thì Cố Ngôn Phong ở bên cạnh bỗng nhiên cầm tay cô.
Khương Mịch giật mình nhìn về phía anh.
"Không nên là cho anh cả nghĩ rằng tâm trạng của tôi không tốt." Cố Ngôn Phong bình tĩnh giải thích: "Làm phiền em giúp tôi diễn rồi."
"À... Không sao." Khương Mịch có một loại cảm giác khẩn trương không tên trào lên.
"Ngôn Phong, Mịch Mịch." Người tới quả nhiên là Cố Ngôn Sanh.
Khương Mịch vội bày ra gương mặt tươi cười, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy phía sau Cố Ngôn Sanh còn có một người khác.
Vậy mà lại là người quen... Yến Ninh.