"Tại sao lại như vậy được?" Hạ Uẩn Dung tức giận nói.
Giám đốc khách sạn cũng rất bực bội: "Từ trước tới nay chưa bao giờ bị hỏng, lần này không biết tại sao lại như vậy nữa, thật sự vô cùng xin lỗi."
Khương Mịch cảm thấy chín phần mười là hệ thống đã giở trò quỷ rồi, có khả năng nó đã tìm được Ngu Bạch.
"Thôi bỏ đi." Khương Mịch đuổi giám đốc khách sạn đi.
Không có máy quay, cô cũng không thể biết được "trợ lý" tối qua rốt cuộc là ai, chỉ cần có tồn tại thì nhất định sẽ để lại dấu vết, chỉ là hơi phiền phức một chút mà thôi. Cô có thể vạch trần hệ thống lần một thì nhất định có thể thắng nó lần thứ hai.
"Đổi khách sạn đi, chú sẽ sắp xếp cho cháu." Hạ Uẩn Dung nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không yên tâm.
Không chỉ Khương Mịch mà toàn bộ đoàn phim đều phải suy xét đến sự an toàn, khách sạn này quả thật không đáng tin cậy một chút nào.
Vì thế sau đó là một mớ rắc rối, tất cả mọi người trong đoàn phim đều phải đổi khách sạn.
Nhân viên ném bóng kia vẫn không thừa nhận là mình cố ý, anh ta cũng không biết tại sao quả bóng lại bay về phía mặt của Khương Mịch.
Bách Mặc mới từ bệnh viện trở về, sau khi nghe thấy chuyện này thì đã lập tức đi tìm Hạ Uẩn Dung cùng Gia Vĩ, tỏ vẻ hắn tin tưởng nhân viên này không phải cố ý, đồng thời hắn cũng sẽ không tiếp tục truy cứu.
Điều mà Gia Vĩ lo lắng nhất chính là Bách Mặc sẽ mượn cơ hội này gây khó dễ cho đoàn làm phim, bây giờ đương nhiên rất vui mừng, nhiều thêm một chuyện không bằng giảm bớt đi một chuyện.
Tuy rằng Hạ Uẩn Dung lo lắng cho Khương Mịch thật, nhưng rốt cuộc Bách Mặc mới là người bị hại, hắn là nhà đầu tư phải suy xét cho đại cục, vì thế cũng không nói nhiều nữa.
Cuối cùng nhân viên công tác kia vẫn bị sa thải, nhưng anh ta lại không oán giận gì, còn cảm kích Bách Mặc đến độ rơi nước mắt, ngay cả người cũng nhân cơ hội "cọ cọ" lên người Bách Mặc một phen.
Sau đó Tạ Hiểu Toàn nói với Khương Mịch: "Quả bóng đó đập vào đúng là đau thật đấy, tớ còn tưởng rằng Bách Mặc sẽ truy cứu nữa cơ, không ngờ cậu ta lại còn dễ nói chuyện. Cho dù là giả vờ thì cũng quá giỏi rồi."
Khương Mịch biết gần như mọi người ai cũng có suy nghĩ này nên thuận miệng thêm vào vài câu, nhưng trong lòng cũng không tán đồng.
Bên cạnh Bách Mặc lúc nào cũng có bảy tám nhân viên công tác đi theo, từ đó có thể thấy rõ công ty coi trọng hắn đến cỡ nào. Kết quả xảy ra chuyện lớn như vậy lại cứ yên bình mà bỏ qua?
Cô cứ có cảm giác có gì đó không đúng.
Bất quá, mặc kệ mọi chuyện như thế nào thì Bách Mặc cũng đã giúp cô, thậm chí có thể nói là đã cứu cô, vì vậy Khương Mịch đã mua quà, đi cùng với Hạ Uẩn Dung đến nói cảm ơn với Bách Mặc.
"Hạ tổng? Mịch Mịch?" Bách Mặc nhiệt tình mời bọn họ vào: "Tôi vừa mới định đi gặp cậu xong, cậu không sao chứ?"
"Tôi không sao, cảm ơn cậu." Khương Mịch đưa quà lên.
Hạ Uẩn Dung nói: "Tôi cũng muốn cảm ơn cậu, nếu quả bóng đó đập lên mặt Khương Mịch thì hậu quả khôn lường."
"Tôi cũng cùng suy nghĩ với Hạ tổng, gương mặt của một cô gái tuyệt đối không thể bị thương được." Bách Mặc cười nói: "Chúng ta là đàn ông thì không sao, da dày thịt béo, bị đập một chút cũng là việc nhỏ, không có gì quan trọng, hai người cũng không cần để trong lòng."
"Cũng không hẳn là như thế." Hạ Uẩn Dung nói: "Chắc là cậu cũng chưa biết, Mịch Mịch gọi tôi là chú, con bé không chỉ là nữ chính của bộ phim mà còn là người nhà của tôi. Cho dù bộ phim này không quay tiếp được nữa thì tôi cũng không cho phép có người bắt nạt con bé. Vậy nên lần này, việc cậu cứu con bé có thể nói là có ơn lớn với tôi, nếu có yêu gì thì xin cậu cứ nói."
Hạ Uẩn Dung không phải là học sinh đơn thuần giống như Tạ Hiểu Toàn. Hắn nhận ra được Bách Mặc đang cố gây ấn tượng tốt trước mặt Khương Mịch, sợ rằng Bách Mặc nảy sinh tâm tư gì đó nên hắn phải đề cập ra trước.
Bách Mặc hơi sửng sốt, ngay sau đó lại cười: "Đúng là tôi không biết quan hệ của hai người, nhưng Khương Mịch từng là bạn học của tôi, chúng tôi vẫn có chút tình cảm bạn bè, Hạ tổng nói như vậy thật quá khách khí."
Nếu hắn đã không yêu cầu gì thì cũng không ai cưỡng ép, Khương Mịch và Hạ Uẩn Dung ngồi trong chốc lát rồi cáo từ.
Khi ra đến cửa, Khương Mịch bỗng nhiên thấp giọng nói: "Tên của bộ phim này... nếu không thì cứ đổi thành..."
"Mịch Mịch..." Bách Mặc vô cùng bất đắc dĩ nhìn cô: "Hóa ra tôi ở trong lòng cậu lại là người ích kỉ đến như vậy sao?"
Thấy Hạ Uẩn Dung đã sắp đi mất, Khương Mịch vội vàng lắc đầu: "Tôi không có ý đó, chỉ là..."
"Sửa lại tên là chủ ý của tôi. Hôm đó sau khi tuyển vai, tôi đã nói chuyện rất lâu với phía công ty mới thuyết phục được họ." Bách Mặc cướp lời cô: "Nếu không tin thì cậu có thể đi hỏi Hạ tổng xem.."
Khương Mịch không nói thêm gì nữa, cô đuổi theo Hạ Uẩn Dung: "Chú Hạ, bộ phim này được đổi lại tên là do ý của Bách Mặc sao?"
Cô vẫn luôn nghĩ rằng đó là do Cố Ngôn Phong.
"Trước đó Ngôn Phong đã nói với chú, nhưng người đại diện của Bách Mặc cũng đã nói qua." Hạ Uẩn Dung nói: "Xin lỗi cháu, việc đổi tên lúc trước chỉ là do bất đắc dĩ."
Khương Mịch đã hiểu. Mặc dù Hạ Uẩn Dung là nhà đầu tư, nhưng nếu muốn bộ phim được quay tốt thì cũng không thể do một mình hắn quyết định được. Hắn đã để cô vào đây thì ít nhiều gì cũng phải cho Gia Vĩ mặt mũi.
"Cháu hiểu rồi, cháu không nghĩ gì hết." Khương Mịch chỉ không hiểu thể nổi rốt cuộc là Bách Mặc đang nghĩ cái gì? Sửa đi sửa lại rất vui sao?
Có vẻ như Hạ Uẩn Dung rất bận nên sau khi xử lý xong chuyện bên này thì đã quay về Thanh Châu trong một đêm.
Ngày hôm sau, đoàn phim lại tiếp tục quay phim như bình thường.
Gia Vĩ muốn để Bách Mặc dưỡng thương nên chưa sắp xếp cảnh quay cho hắn.
Cảnh quay đầu tiên của buổi sáng chính là cảnh Lê Lạc Lạc cãi nhau với Đường Băng. Đường Băng nghi ngờ người ném bóng là một học sinh cá biệt, còn Lê Lạc Lạc cảm thấy nếu chưa có chứng cứ thì không được đổ oan cho người khác, Đường Băng cảm thấy Lê Lạc Lạc nói chuyện quá giả tạo nên hai người đã cãi nhau.
Trước máy theo dõi, biên kịch nhìn hai cô gái đang chuẩn bị rồi quay sang nói với Gia Vĩ: "Tại sao lại không để cho Lan Quân quay trước? Hai cô gái này là người mới... Hôm qua lại vừa mới xảy ra chuyện, ông không sợ hai cô ấy sẽ bị NG sao?"
Gia Vĩ buông tay ra: "Dùng người mới không phải có cái hay ở chỗ này sao? Nhìn kỹ đi rồi hẵng nói, tôi phải xem giới hạn của các cô ấy ở đâu thì sau này mới có kế hoạch sắp xếp cảnh quay được."
"Cũng phải." Biên kịch gật đầu, nhìn thấy hai người kia đã chuẩn bị tốt nên không nói thêm gì nữa.
Nhân viên trường quay đánh bảng, hô action.
Đường Băng bắt đầu gây khó dễ.
Bách Mặc vì cứu Khương Mịch nên mới bị thương, hai ngày Ngu Bạch đã nghẹn một bụng tức, lại thấy gần đây Hạ Uẩn Dung tới khiến đoàn phim đối xử tốt với Khương Mịch nên càng thêm khó chịu. Cô ta đã thấy dáng vẻ của nguyên chủ khi bị nhiều người ghét bỏ nên rất khó tiếp thu kiểu thay đổi này, nhưng cô ta lại không có cách nào để thay đổi hiện trạng nên cực kì bất mãn với Khương Mịch.
Ngu Bạch để cảm xúc này biến thành cảm xúc của Đường Băng. Đường Băng thích Lương Kiêu, nhưng Lương Kiêu lại đối xử tốt với Lê Lạc Lạc, quan hệ này có phần tương tự giống với quan hệ của bọn họ nên cảm xúc rất mạnh mẽ, diễn xuất cũng chân thật.
"Hả?" Sống lưng của biên kịch không tự chủ được thẳng lên: "Ngu Bạch này không tồi đấy, rất có thực lực."
Trên mặt của Gia Vĩ cũng lộ ra một nụ cười. Hôm qua ông ta thấy Khương Mịch với Ngu Bạch phát sinh xung đột thì chỉ cảm thấy phiền. Nhưng sau khi suy nghĩ thì cảm thấy đây cũng có thể là một cơ hội tốt. Nhân lúc cảm xúc của hai người họ còn đó thì để họ diễn cảnh cãi nhau chống chọi, nếu may mắn, nói không chừng còn có thể phát hiện ra tiềm năng của các cô.
"Chỉ là như vậy... không biết Khương Mịch có trụ nổi không đây?" Biên kịch không nhịn được tiếp
tục nhọc lòng.
Mỗi một bộ phim, không phải là cứ có một người diễn xuất tốt thì có thể đảm đương nổi. Chỉ khi hai người đều có kỹ thuật diễn tốt thì khi phối hợp với nhau mới đã nghiền, nếu chỉ có một người diễn tròn vai thì trong lòng người xem sẽ cảm thấy khó chịu.
Vài phút sau, Gia Vĩ đã đứng lên: "Quá tốt! Cảnh này qua! Nghỉ ngơi một lát đi, cảnh tiếp theo chuẩn bị."
Mặt mũi của biên kịch ở bên cạnh đã đỏ hét cả lên: "Đạo diễn Gia, tôi cảm thấy lần này chúng ta đã nhặt được bảo vật rồi. Nữ chính hay nữ phụ diễn xuất đều tốt, đều có tiềm năng phát triển, nam chính lại có lưu lượng, bộ phim này chắc chắn sẽ hot."
Tâm tình của Ga Vĩ cũng rất thoải mái: "Hi vọng không xảy ra chuyện gì nữa là tốt rồi."
"Nhưng tôi vẫn có vài chỗ chưa hiểu." Biên kịch nhìn một hồi rồi lại nói: "Khương Mịch là người Hạ tổng đưa vào thì cũng thôi đi, dù sao người ta cũng là nữ chính. Nhưng với điều kiện này của Ngu Bạch thì nếu thông qua vòng phỏng vấn cũng sẽ được tuyển chọn bình thường. Vậy tại sao trước đó Bách Mặc lại muốn hạ thấp giá trị của mình, một hai bắt buộc phải đưa cô ta vào chứ?"
Gia Vĩ lắc đầu: "Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai đây? Nhưng cậu đừng quên rằng biểu hiện của Ngu Bạch ở buổi phỏng vấn hôm đó, tuy rằng không tồi nhưng cũng chưa kinh diễm bằng hôm nay, hi vọng cô ấy vẫn giữ nguyên được trạng thái như thế này. Còn Khương Mịch đúng là ngoài dự đoán của tôi, khí chất một chút cũng không thua kém."
Nếu Lê Lạc Lạc là một tiểu tiên nữ thì Khương Mịch không thể biến cô ấy thành một người quá mức sốc nổi được. Đối diện với Ngu Bạch đang kịch liệt bày tỏ cảm xúc, Khương Mịch muốn ngăn cô ta lại chỉ có thể dựa vào lời thoại, ánh mắt và vẻ mặt của mình mà thôi. Điều đó chứng tỏ nhân vật này yêu cầu phải có khí chất siêu cường đại.
Thế mà Khương Mịch đã làm được, diễn xuất của cô trước sau đều áp chế Ngu Bạch.
Ở ngoài sân, Ngu Bạch và Khương Mịch đang nghỉ ngơi đồng thời liếc nhau, cả hai đều có chút ngoài ý muốn.
Tận sâu trong đáy lòng Ngu Bạch vẫn luôn xem thường Khương Mịch, cô ta cho rằng mình sẽ nghiền áp Khương Mịch nhưng sự tình không giống như cô ta tưởng tượng. Ngu Bạch so với những người đứng xem bên ngoài còn cảm nhận rõ hơn những áp lực mà Khương Mịch đem đến cho cô ta, cô ta thật sự không ngờ rằng kỹ thuật diễn của Khương Mịch lại tốt như vậy.
Khương Mịch cũng rất bất ngờ, vì muốn tìm hiểu Ngu Bạch nên cô đã xem qua những bài tập ngày thường của cô ta, những lần đó cô ta biểu hiện không tốt giống như hôm nay.
Rốt cuộc là do cảm xúc của cô ta tích cóp lại, hay là bởi vì có hệ thống hỗ trợ đây?
Hệ thống còn có thể giúp diễn xuất của một con người tăng lên ư? Có thật là không gì nó không làm được không?
Không ai có thể trả lời cho câu hỏi của cô cả.
Có thể là do Khương Mịch và Ngu Bạch khai máy đầu tiên nên những cảnh quay kế tiếp vô cùng thuận lợi.
Mặc dù Ngu Bạch vẫn luôn để ý tới Khương Mịch nhưng lại không tìm cô gây phiền phức, quá trình quay phim diễn ra rất yên bình.
Hôm nay vẫn còn đang quay thì đoàn phim bỗng nhiên xôn xao.
Ánh mắt Khương Mịch bỗng sáng lên, nhìn thấy Cố Ngôn Phong đang đi tới thì ngay lập tức không nhịn được nở nụ cười.
Chỉ là vốn dĩ cô còn đang diễn một cảnh thương tâm, đương nhiên là bị NG.
Bất quá cũng không sao, bởi vì có Cố Ngôn Phong ở đây nên Gia Vĩ cũng không có tâm trạng quay phim. Ông ta lập tức cho mọi người nghỉ ngơi rồi tự mình đi tiếp đón Cố Ngôn Phong.
"Quấy rầy đạo diễn Gia rồi." Cố Ngôn Phong mỉm cười bắt tay với Gia Vĩ: "Hạ tổng không yên tâm tình huống ở bên nay, vừa hay tôi có hoạt động ở gần đây nên đi qua nhìn thử xem, mọi người vất vả rồi."
Quan hệ giữa Hạ Uẩn Dung và Cố Ngôn Phong từ trước tới nay vốn rất tốt, điều này ai ai cũng biết, vì thế việc anh thay Hạ Uẩn Dung đi qua đây cũng không ai dám bàn luận gì.
Cố Ngôn Phong còn mang theo đồ ăn và đồ uống qua đây, nhân viên công tác ngay lập tức chia cho từng người, ai nấy đều rất vui vẻ: "Cảm ơn thầy Cố."
"Không cần khách khí." Cố Ngôn Phong nói chuyện riêng với Gia Vĩ một lát rồi mới đi qua tìm Khương Mịch.
Khương Mịch và Tạ Hiểu Toàn đang ngồi xổm ở một góc, hai người thấp giọng nói chuyện, cả hai đều không che giấu được sự hưng phấn.
"Quay phim có thuận lợi không?" Cố Ngôn Phong đứng từ xa nhìn một lát rồi mới đi tới hỏi.
"Thầy Cố." Tạ Hiểu Toàn ngượng ngùng chào anh, sau đó tự giác bỏ đi, để lại không gian riêng cho bọn họ.
Khương Mịch khẽ cắn môi, khóe miệng không nhịn được lại cong lên: "Tại sao anh đột nhiên lại tới đây vậy?"
"Vừa nghe nói đoàn phim xảy ra chuyện tôi đã muốn tới xem rồi, nhưng sợ gây phiền phức cho em, vậy nên mới đợi qua mấy ngày." Cố Ngôn Phong gạt một chiếc lá cây trên đầu cô xuống: "Đã quen chưa?"
Chuyện quả bóng rổ lần trước, Khương Mịch sợ Cố Ngôn Phong lo lắng nên đã không nói cho anh biết. Dù sao anh cũng không hỏi nên Khương Mịch còn tưởng rằng anh không biết gì, nào ngờ anh lại biết hết.
"Tại sao anh lại biết vậy?" Khương Mịch cúi đầu hỏi.
"Làm sao Hạ tổng có thể không nói cho tôi biết được?" Cố Ngôn Phong hơi mỉm cười.
Khương Mịch thật sự vui mừng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì nữa nên mũi chân tùy ý đá lên viên đá, không cẩn thận dùng sức hơi mạnh nên viên đá nhỏ bị văng đi thật xa.
Ánh mắt Khương Mịch không tự chủ được di chuyển theo viên đá, sau đó phát hiện Ngu Bạch và một vài người khác ở cách đó không xa, không biết đã nghe được bao lâu mà mặt mũi lập tức nhăn lại.
Cố Ngôn Phong cũng phát hiện ra, theo đó quay đầu lại, sắc mặt thoạt nhìn cũng giống như bình thường.
"Thầy Cố, cảm ơn anh đã mời khách." Ngu Bạch nhanh chóng bày ra bộ mặt ngây thơ vô tội: "Trông anh có vẻ rất quen thân với Khương Mịch thì phải?"
Cố Ngôn Phong nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
Ngu Bạch lại đi tới: "Em với Khương Mịch là bạn học ba năm nhưng lại không biết hai người quen nhau, Mịch Mịch giấu cũng kỹ thật đấy. Hai người có quan hệ gì vậy?"
Trong lòng Khương Mịch dâng lên một cỗ lửa giận, thật muốn mắng người.
Ngu Bạch đã biết rõ quan hệ của bọn họ nhưng vẫn cố tình ở trước mặt mọi người nhắc tới, không biết là muốn làm gì nữa.
"Tôi và Khương Mịch đều gọi Hạ Uẩn Dung là chú." Cố Ngôn Phong hơi mỉm cười: "Cô nói xem chúng tôi là quan hệ gì?"
P/s: Nay high quá mấy nàng ơi, nay idol tôi comeback, hí hí. Định thêm một chương nữa nhưng mà lười quá, tôi bận cày view cho idol mất rồi. Mấy nàng có đoán được idol tôi là ai không?