Chương 3: Kiếp trước - Ba
Editor: Seina
Cô là ai?
Lần đầu gặp mặt ai đó, dường như theo phép lịch sự mà hỏi tên của đối phương.
Nhưng khi vị hôn phu mở miệng nói chuyện lần đầu tiên với tôi, không hỏi tên tuổi, cũng không hỏi gia tộc hay nơi cư trú của tôi. Thiếu niên mười mấy tuổi ngồi sau mành trúc khép hờ, sắc mặt tái nhợt như tuyết rơi ven hồ mùa đông, nhưng đôi mắt lại như hoa mơ đỏ tuyệt đẹp, giọng nói hơi khàn khàn mang chút lạnh lùng và mệt mỏi.
"Ngươi vào bằng cách nào."
Đấy không phải là lần đầu tiên tôi vào nhà vị hôn phu. Vốn dĩ cứ nghĩ hắn sẽ luôn coi tôi là người vô hình, lặng lặng lẽ lẽ mà ngồi bên cửa sổ làm một thiếu thiên đẹp đẽ yếu ớt, không ngờ rằng hắn thực sự nói chuyện với tôi, khiến tôi lúc đó khá là choáng váng.
Sau khi phản ứng lại, tôi có chút lóng ngóng mà chỉ về phía bức tường:
"........ Leo lên cây rồi nhảy vào."
Vị hôn phu khẽ nhíu mày, tôi chợt nhớ ra bởi vì để leo cây dễ hơn, tôi đã cởϊ áσ choàng dài bên ngoài xuống rồi lấy tay áo cột quanh hông, nhìn trông không ra thể thống gì và đặc biệt không có phong độ, nên tôi nhanh chóng mang áo lại trong hai ba bước.
"Ngươi đến đây làm gì."
Quý công tử dịu dàng trong mắt người ngoài không tao nhã cũng không ôn nhu khi nói chuyện với tôi.
Trước đấy tôi đổ hết cho bệnh trạng đã tra tấn hắn từ lâu, lại cho rằng những người ôn hòa nhất đôi khi cũng có tâm trạng xấu, bây giờ nghĩ lại, đấy đơn giản chỉ là sự khinh thường thôi.
Giống như mọi người sẽ không cố ý đề phòng những con kiến râu ria, lúc vị hôn phu tiền nhiệm đối mặt với tôi, thậm chí đến cả mặt nạ ngụy trang cũng lười mang lên. Không hơn không kém.
"Anh không hỏi thử tôi là ai sao?" Tôi rất tò mò.
Con ngươi sắc hoa mơ đỏ không nán lại trên mặt tôi, thiếu niên ném qua một ánh mắt, không nhanh không chậm mà trả lời:
"Ta đoán được đại khái."
Tôi không biết tôi đã chọc trúng chỗ nào khiến hắn không vui, đứng tại chỗ có hơi mất mát.
Mọi người đều nói vị hôn phu của tôi tánh ôn hòa, xuất sắc toàn diện, nếu không phải thân thể yếu đến mức lúc nào cũng có thể thăng thiên, thì hắn sẽ là ứng cử viên làm chồng sáng giá nhất trong cảm nhận của các thiếu nữ muốn kết hôn ở Kyoto.
Tôi tò mò quan sát hắn một khoảng thời gian, ngoại trừ việc hắn thích đọc sách ra, thì ngày nào cũng suy yếu đến mức luôn ở trong phòng, không thể ra ngoài một bước, tạm thời tôi còn chưa nhìn ra điểm hoàn mỹ của hắn nằm ở nơi nào, chỉ thấy hắn luôn ôn tồn lễ độ trước mặt người khác, nhưng trong lòng lại lén lút không vui.
Thiếu niên bị gia đình tuyết tàng quanh năm không được nhìn thấy ánh mặt trời như một con rắn ngủ đông, trông yếu ớt và chậm chạp, an tĩnh vô hại -- chỉ là có vẻ như thế.
.
Lúc nhỏ lăn lộn bò qua lại tôi còn chưa bị rắn cắn lần nào, cũng không biết rằng việc để con rắn đông cứng trong lòng mình là điều chỉ có đứa ngốc mới làm.
Lúc đó tôi chỉ nhớ rằng, nếu người bệnh có tâm trạng không tốt thì phải làm sao để có thể nhanh chóng trở nên tốt hơn đây.
".......... Tôi mang chút quà cho anh."
Lắp ba lắp bắp nói, tôi xoa xoa tay lên y phục, đặt quả hồng khô trong lồng ngực xuống sàn gỗ trước màn trúc, rồi chạy như bị dí.
Có hai trái hồng khô xẹp lép kia làm tiền lệ, tôi có thêm can đảm, bắt đầu cứ ba ngày sẽ đem đồ qua lại hai mảnh đất. Đôi khi là một con chấu chấu nhỏ bằng lá trúc, có khi lại là cây quạt có hoa văn xinh đẹp, như một con sóc thu nhặt quả thông, hễ thấy đồ vật đẹp đẽ gì sẽ theo bản năng mà đưa đến trước mặt đối phương.
Điều này không được cho phép ở thời đại đó, nhưng tôi là một đứa quái thai, không có ai mong đợi gì với tôi, đến cả mẹ tôi cũng chỉ vuốt đầu tôi và nói, chỉ cần tôi vui vẻ là được.
Luôn ở trong phòng một mình đúng là cô đơn thật.
Luôn bị người khác ở bên ngoài xa lánh, cô đơn thật sự luôn.
Vẫn luôn tự độc thoại.
Sẽ rất buồn.
Cứ vậy mà tự tiện làm bậy suy bụng ta ra bụng người, nhất ý cô hành đem thiện ý tràn đầy, moi tim đào phổi đưa đến trước mặt một người.
*Nhất ý cô hành:
Từ mười tuổi đến mười bốn tuổi, trong bốn năm này, sau này nhìn lại lại nhắn ngủi như một cái búng tay hay cái chớp mắt, lạc thú lớn nhất bây giờ là đi thăm vị hôn phu ốm yếu kia của tôi, vắt óc suy nghĩ xem nên tặng món quà gì tiếp theo cho tốt.
Tôi tặng cho hắn rất nhiều món, thậm chí một chú mèo con tam thể mềm mại cũng đưa cho hắn.
Con mèo đó rất thích người, hoạt bát hiếu động lại đáng yêu, rất nhanh đã chiếm được sự yêu thích của đám thị nữ. Dinh thự an tĩnh đến mức có tử khí âm trầm nay tràn đầy sức sống, tôi đã thấy vị hôn phu ngồi bên cửa sổ, nhìn theo hình dành chú mèo đang đuổi bướm trong đình viện.
Ba ngày sau, khi tôi đến thăm vị hôn phu lần nữa, từ trong miệng nhóm thị nữ biết được con mèo kia đã chết đuối.
"....... Thật là đáng thương mà."
Nhóm thị nữ nâng tay áo lau nước mắt.
"...... Thật là đáng thương quá."
Vị hôn phu lật trang sách qua, không nâng mí mắt.
Bây giờ nghĩ lại--
Cho đến khi sau này tôi dọn vào dinh thự bao phủ mùi thuốc đắng.
Tôi chưa bao giờ thấy những món quà mà tôi đã tặng một lần nào cả.
*
Con ngõ hẹp nồng nặc mùi máu thịt cháy khét, một tia sáng mỏng manh len lỏi qua bức tửng đổ nát, hằn lên trên thanh kiếm nhuốm màu máu.
Khi tôi tìm thấy kiếm sĩ diệt quỷ, anh ta vẫn nắm thanh kiếm trong tay như cũ. Đôi đồng tử ảm đạm bị mi mắt che hờ, như thể