Lúc Hạ Lam vào lớp thì thời gian vẫn còn sớm nên học sinh không nhiều.
Cô đi thẳng đến cái bàn nằm cạnh bàn của Thiên Vĩ, dùng mu bàn tay gõ lên mặt bàn
Nghe thấy tiếng gõ, nữ sinh đang ngồi đó bỗng ngẩng đầu lên, sau đó...!ngây người.
Ôi mẹ ơi! Mỹ nhân từ đâu chui ra vậy nè? Đẹp quá đi mất.
Cô ta chưa từng thấy nữ sinh này bao giờ, không lẽ là học sinh mới chuyển đến?
Chỉ trong vòng 3 ngày đã có tận hai mỹ nam mỹ nữ chuyển đến trường mình, đúng là động lực đi học to lớn.
Hạ Lam thấy cô nàng ngây ngốc,liền nhíu mày, nói thẳng:"Tôi muốn ngồi chỗ này."
"Sao cơ?" Nữ sinh vẫn chưa kịp tiêu hóa hết lời Hạ Lam nói.
Mà khoan đã, sao cô ta nghe giọng nói này có chút
quen? Làm cô ta nhớ tới một người - quỷ tóc đỏ.
Hạ Lam hừ lạnh.
Bộ điếc hay sao mà còn hỏi lại? Bệnh như vậy mà còn cắp sách đi học, xứng đáng là học sinh vượt khó a.
Ánh mắt tán thưởng của Hạ Lam càng làm cô ta cảm thấy rùng mình.
Không muốn nhiều lời với cô ta nữa, Hạ Lam kiên nhẫn lặp lại: "Tôi muốn ngồi chỗ này."
Bị cái nhìn âm u, đáng sợ của Hạ Lam quét tới quét lui cộng thêm ngữ khí ngông cuồng của cô thì cô ta hoàn toàn chắc chắn người trước mặt là Hạ Lam.
Thôi xong, quỷ tóc đỏ thành quỷ tóc đỏ thành quỷ tóc đen mất rồi.
Thấy cô nàng vẫn còn ngây ngốc, cô cúi người sát vào cô ta, mở miệng: "Con mẹ nó! Cô bị sao vậy hả? Đi chỗ khác ngồi cho tôi!"
"Được, mình đi ngay."Nữ sinh không khỏi run rẩy, linh cảm mách bảo rằng chỉ cần cô ta nói không thì sẽ bị tế ngay lập tức.
Hiểu được quy luật sinh tồn quan trọng, cô nàng dùng tốc độ ánh sáng vơ vét hết toàn bộ tập sách vào trong, chạy vọt ra khỏi lớp.
Sau khi bạn học kia chạy đi rồi, Hạ Lam đặt cặp sách lên bàn, thong dong ngồi xuống.
Hoàn toàn không có chút gì gọi là xám hối sau khi cướp chỗ ngồi của người khác.
Hành động của hai người cũng làm kinh động không ít đến các bạn học.
Bọn họ thật sự không dám tin nữ sinh này là Hạ Lam.
Cũng phải, hôm nay Hạ Lam như thay đổi thành một con người khác, mái tóc đỏ nổi bật giờ đã được nhuộm đen, lớp phấn dày trên mặt đã được tẩy đi để lộ ra nước da trắng mịn,hàng mi dày, khóe mắt cô hơi nhếch lên càng tăng thêm vẻ mị hoặc quyến rũ, sóng mũi cao cao và đôi môi nhỏ xinh.
Các bạn trong lớp kinh ngạc một lúc sau đó lắc đầu tiếc nuối, cô ta có đẹp lên thì cũng chỉ để ngắm chứ không thể chạm.
Biết sao được, Hạ Lam đã để lại trong lòng họ một ấn tượng khó phai.
Thiên Vĩ đến lớp đã là 15 phút sau.
Nhìn thấy đối tượng xuất hiện, Hạ Lam liền nở nụ cười vô cùng tao nhã và thánh thiện, nhìn Vĩ Thiên nói: " Mình vừa mới đổi chỗ, chào cậu."
Thiên Vĩ vừa đi học ngày đầu tiên sau đó phải nghỉ học nên cũng không có ấn tượng mấy về bạn