Thiên Vĩ để mặc cho Hạ Lam lôi mình lên sân thượng.
Hạ Lam cúi đầu xuống cho nên anh chỉ nhìn thấy được đỉnh đầu của cô.
Thiên Vĩ khó hiểu: "Cậu lôi tôi lên đây làm gì?"
"Có vẻ cậu đang hiểu lầm tôi muốn giải thích cho rõ."
"Hiểu lầm?"Thiên Vĩ phát ra nụ cười trầm thấp"Vậy nói cho tôi biết, biểu hiện gần đây của cậu đối với tôi rốt cuộc là sao? Cố ý chờ tôi cùng đến trường, mang đồ ăn đến cho tôi,..."Anh liệt kê rõ ràng, rành mạch những điểu cô làm cho anh những ngày qua.
Lời nói của anh bị cắt đứt khi anh thấy rõ từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má trắng nõn của Hạ Lam, cô đang khóc sao?
Thiên Vĩ chỉ là một thiếu niên bình thường, khi nhìn thấy con gái khóc trước mặt mình thì không thể giữ bình tĩnh được nữa, anh bắt đầu bối rối, cuống quýt cả lên.
"Cậu đang khóc sao?Đừng khóc!"Thiên Vĩ muốn giơ tay lên lau đi những giọt nước mắt đang tiếp tục chảy nhưng nhận thấy việc này không được thích hợp nên rụt tay lại.
Chỉ còn cách dùng những lời nói có phần hấp tấp, khẩn trương dỗ cô.
"Cậu là đồ xấu xa!"Ngữ khí Hạ Lam đầy nghẹn ngào, vành mắt ướt đẫm, trừng mắt anh.
Lúc này, cô không khác gì con mèo nhỏ xù lông giương nanh múa vuốt.
"Không để cho Thiên Vĩ kịp phản ứng, cô nói thêm: "Cậu cũng là đồ ngốc, chẳng lẽ ai đối tốt với cậu cũng đều thương hại cậu hết hay sao? Hơn nữa, thấy người khác gặp khó khăn giúp đỡ là chuyện bình thường.
Cậu đừng có mà hoang tưởng." Trong lòng Hạ Lam đang khen mình ngàn vạn lần, cô không ngờ mình lại có thể nói ra những câu quá ư là triết lý như thế.
Tiếc thay, Thiên Vĩ cừu non không nghe được tiếng lòng của cô nên lập tức liền chui vào bẫy, anh trầm ngâm một lúc, giọng đầy áy náy "Tôi xin lỗi."
Bàn tay Hạ Lam tạo thành nắm đấm nhỏ, đánh vào lồng ngực Thiên Vĩ, Thiên Vĩ cho rằng cô bị lời nói của anh làm cho tổn thương liền đứng đó để mặc cho cô trút giận.
"Cậu đừng biến tình cảm của mình dành cho cậu thành lòng thương hại."
"Tình cảm của cậu?"Thiên Vĩ ngây ngốc, còn chưa kịp tiêu hóa lời cô nói.
"Còn chưa hiểu."
Vừa dứt lời, Hạ Lam đã kéo cổ áo anh xuống, kiễng gót chân, hôn lên bạc môi trước mặt.
Ánh nắng ấm áp bao phủ xuống sân thượng như làm nền cho cặp nam nữ đang hôn nhau, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.
Thiên Vĩ bị động tác của Hạ Lam dọa sợ ngây người, một lúc sau anh mới hồi thần lại, vội đẩy Hạ Lam ra khỏi người mình.
"Hạ Lam, sao cậu làm vậy?"Lời nói của anh đầy giận dữ nhưng gương mặt trắng nõn đã đỏ như quả gấc.
Anh không dám tin Hạ lam dịu dàng và tốt bụng lại làm chuyện táo bạo đến mức này.
"Thiên Vĩ, có thể hành động vừa rồi của mình có thể làm cậu phản cảm nhưng mình thật sự thích cậu, rất thích cậu."Hạ Lam vừa nói tay vừa lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má giống như một cô gái nhỏ đáng thương đang bị bắt nạt.
"Cậu biết rõ cậu không nên thích tôi."Từ bé đến lớn, Thiên Vĩ chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày