Biết được bệnh trạng của mình khiến Thiên Vĩ cực kỳ bối rối cùng quẫn bách.
Liệu anh nên tỏ tình với cô hay là chôn vùi thứ tình cảm này?Hạ Lam từng nói thích anh nên chắc cô ấy không e ngại thân thể của anh đi.
Nghĩ đến việc Hạ Lam vì anh tứ chi không hoàn thiện mà ghét bỏ anh, một cổ chua xót dâng lên tầng đợt.
Anh thật sự không dám nghĩ đến cảnh đó.
Nhưng hai bọn họ sẽ có khả năng ở bên nhau sao?Anh không muốn mình sẽ trở thành gánh nặng cho Hạ Lam.
Thiên Vĩ cảm thấy rất mệt mỏi cũng không có tâm trạng vẽ vời nữa, liền lấy điện thoại gọi cho ông mai Quân Niên.
...!
Trong giờ tự học
"Cả lớp trật tự!"Giọng nói thanh thoát cũng không kém phần uy lực của lớp trưởng vang lên khiến cho cả lớp còn đang xôn xao, nháo nhào bỗng trở nên im phăng phắc, không một tiếng động.
Nhận thấy lớp đã ổn định, cô ta cầm tờ giấy trên tay, nói: "Hai tuần nữa là đến ngày kỉ niệm 20 năm thành lập trường.
Chúng ta sẽ có lịch trình như sau: buổi sáng sau khi buổi lễ kết thúc chúng ta sẽ bày bán gian hàng ẩm thực, có một vài bạn sẽ đăng ký tham gia các hạng mục thể thao và buổi tối à buổi biểu diễn văn nghệ.
Ai muốn tham gia hạng mục nào thì đăng kí cho mình."
Cả lớp nghe vậy liền bắt đầu bàn tán nhộn nhịp, không lâu sau đó xung quanh lớp trưởng liền tạo thành một nhòm nhỏ, chen nhau đăng ký.
Học sinh cấp 3 vốn là thời điểm tuổi trẻ năng động nhiệt huyết, tràn đầy sức sống.
Ngày nào cũng vùi đầu học trong trường không thì cũng là các lớp học thêm khiến cho bọn họ thở không ra hơi, đây là dịp quý giá để trút bỏ căng thẳng, hà cớ gì phải bỏ lỡ.Chưa nói đến sau dịp này, còn có kì thi cuối kì đang chờ bọn họ.
Hạ Lam chán nản, cô hoàn toàn không có hứng thú.
Cô nghĩ có nên tận dụng cơ hội trời ban này để chơi game kiếm thêm chút tiền không?Vào dịp lễ, nhà trường cũng nới lỏng hơn nhiều,không bắt buộc học sinh phải đến trường, học sinh không có mặt cũng nhắm mắt cho qua.Càng nghĩ tâm trạng càng vui sướng, trong não bắt đầu lập ra kế hoạch cho ngày cúp học.
"Hạ Lam!"
Tiếng gọi của Thiên Vĩ cắt đứt suy nghĩ của cô, kéo Hạ Lam về thực tại.
Bị phá đám,Hạ Lam hơi bực bội, liền quên mất mình đang đóng vai bạch liên hoa.Cô quay qua, nhíu mày, trừng mắt như muốn hỏi cậu kêu tôi làm quái gì?.
Thật may cho Hạ Lam, đôi mắt Thiên Vĩ hơi rũ xuống nên không thấy được thấy độ bất thiện của cô.
Anh ngập ngừng hỏi: