Vừa về đến nhà Thiên Vĩ đã tự nhốt mình trong phòng hoàn thành bức họa còn đang dang dở, bận đến tối mặt mày khiến anh quên bén câu nói kì lạ mà Hạ Lam nói lúc nãy.
Cốc Cốc
“Vĩ, là mẹ đây.”
Nghe tiếng bà Lăng từ bên ngoài truyền vào, anh liền buông cọ vẽ xuống, nhìn về phía cửa nói: “Mẹ vào đi ạ.”
Bà mở cửa, bước vào trong, tay cầm ly nước ép trái cây đặt lên bàn con trai, nhìn bức họa với những đường nét tinh xảo đã sắp hoàn thành.Bà có chút vui mừng lần chua xót.Ông trời đã ban cho con trai bà tài vẽ tranh nhưng lại nỡ cướp mất một cánh tay của nó.Sự kiện đáng sợ ấy đã qua lâu những vẫn còn in hằn trong kí ức của hai vợ chồng bà cả đời này cũng không bao giờ quên được, có khi còn trở thành ác mộng tàn khốc.
Thế nhưng, ông bà có đau khổ thì làm sao so được với nỗi đau của Vĩ chứ.
Giọng bà nghèn nghẹn, cố nuốt nước mắt đang sắp chảy ra “Vĩ, con uống chút nước đi, đừng cố sức quá.”
“Vâng”Thiên Vĩ nghe lời mẹ liền uống một ngụm nước,anh cảm thán “Nước ép do mẹ làm bao giờ cũng ngon.”
Xúc cảm vui mừng đọt nhiên dâng lên khiến bà bật cười “Miệng con thật ngọt.”
“Đâu có, con nói thật mà.”Còn sợ mẹ không tin, anh bổ sung thêm”Con trai mẹ không thích nói dối đâu.”
“Phải, phải, con trai mẹ là ngoan nhất.”Tầm mắt bà rơi trên bức tranh đối diện.
Con trai bà vẽ rất nhiều tranh nhưng nhìn vào bức tranh này bà có thể dẽ dàng đoán được con trai sẽ mang nó đi dự thi ở trường, bởi vì trong tranh vẽ một ngôi trường không mang vẻ đẹp xa hoa quý tộc bà từng muốn anh nhập học,ngôi trường đứng dưới bầu trời trong xanh,ánh nắng ấm áp bao trùm lên khắp sân trường,vài tia nắng xuyên qua kẻ lá tạo thành vài đốm nhỏ, còn những thiếu niên đầy sức sống đang chơi đùa hưởng thụ độ tuổi đẹp nhất của đời nguòi.
Từng chi tiết dù nhỏ đến mấy cũng được miêu tả hết sức rõ nét.
Thấy mẹ đang nhìn bức tranh, anh nói: “Con hy vọng sẽ vào được vòng trong với bức tranh này.”
“Con đừng lo, chắc chắn sẽ vào vòng trong thôi mà, muộn rồi, con ngủ đi.”
“Vâng ạ.”
Sau khi cánh cửa đóng lại, anh xoay người tiếp tục hoàn thành tác phẩm của mình.
…
Ngày đầu tiên của vòng sơ khảo cũng đến.
Bức tranh của Thiên Vĩ đã thành công gây ra ấn tượng không nhỏ cho các thầy cô giáo và ban lãnh đạo nhà trường, có một thầy còn không kiềm chế được kích động, thốt lên: “Bức tranh rất đẹp, Thiên Vĩ, trò làm rất tốt.”
Hiệu trưởng vừa nhìn thấy cũng cười không khép miệng lại được, ông chống nạnh hất cằm lên như thể muốn khoe cho thiên hạ biết ‘Nhìn đi! Học trò của trường chúng tôi đấy! Ai bảo trường chúng tôi chỉ toàn thành phần quậy phá thì bước