Từng giây trôi qua, Hạ Lam vẫn đứng vững một chỗ, không nhúc nhích, đôi mắt đẹp không một tia cảm xúc nhìn hắn.
Khóe miệng Lâm Huân nhếch lên một đường cong thật lớn, hắn đẩy người phụ nữ đang tham lam liếm mút hạ thân hắn ra, lực đẩy khá mạnh làm cánh vai yếu ớt của cô ta đập mạnh vào cạnh bàn.
Hắn lấy ví, rút ra một số tiền quăng vào mặt cô ta, không chút lưu tình nói: "Cút".
Người phụ nữ nhịn đau, hèn mọn nhặt từng tờ, ngồi dậy bước ra khỏi căn phòng.
Ở chốn này, phát giận với khách chính là tự đẩy mình vào chỗ chết.
Từ đầu đến cuối tầm mắt hắn chưa hề rời khỏi cô dù chỉ một giây "Điếc hả?Đến đây cho tôi!"Đôi mắt hắn hắn dâm tà, lộ ra bản tính hoang dã của một con sói mà Hạ Lam chính là một con mồi béo bở.
Tên thủ hạ thấy Hạ Lam không nghe lời, gã trở nên gấp gáp, bèn nắm lấy cổ áo Hạ Lam, xách lên như xách một con gà đem cô tới chỗ Lâm Huân.
Ngay khi tên thủ hạ vừa buông lỏng tay, hắn đã vươn tay nắm lấy cánh tay Hạ Lam kéo xuống, Hạ Lam hoàn toàn ngã vào lòng hắn, còn nói "Em thật không ngoan."Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả vào tai mẫn cảm làm cô có chút ngứa ngáy.
Cảm nhận được người hắn đầy mùi nước hoa nồng nặc cùng thân dưới dơ bẩn của hắn qua lớp váy chạm vào mông cô, đáy mắt sinh ra một tia chán ghét và khinh miệt.
Cô đẩy người hắn ra muốn đứng dậy, nhưng chân chưa kịp đứng thẳng cô lại bị kéo ngã nhào vào lòng hắn lần nữa.
Hạ lam tức giận, trừng mắt nhìn hắn, giọng căm phẫn "Thả tôi ra"
"Thả em?"Ánh mắt hắn lóe lên ý cười nhạo tựa như cô vừa nói một vô cùng buồn cười"Được thôi, nhưng trước hết em phải thỏa mãn tôi cam đoan sẽ để em đi"Hắn vừa nói, bàn tay không an phận cách lớp áo đồng phục mỏng, bóp bóp cái eo nhỏ nhắn.
"Tôi đã lâu ngày không tắm, anh không sợ bẩn sao?"Cô nói hoàn toàn không sai, Hạ Lam và các cô gái đó ba ngày qua sống còn tệ hơn cả trong ngục tù.
Có lẽ lần họ được tắm là khi chuẩn bị tiếp khách.
"Không sao, tôi cũng bẩn"Tay hắn nâng cằm Hạ Lam lên, môi hắn càng lúc càng tiến sát về phía cô, tay còn lại muốn chui tiến một bước chui vào trong áo.
CHÁT
Cảm giác nhục nhã, hổ thẹn dâng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.Kỳ thật, tôn nghiêm của Hạ Lam rất cao, nếu phải để kẻ nào vấy bẩn mình thì cô sẵn sàng chọn cái chết.Cho nên,Hạ Lam không chút nhân từ dùng hết sức lực cho hắn một cái tát đau điếng dù cô biết hành động này sẽ càng đưa mình vào ngõ cụt.
Gò má Lâm Huân bị đánh lệch đi,hắn ngẩn người đến khi cảm giác nóng rát truyền đến hắn mới ý thức được mình vừa bị đánh, mắt hắn trợn trừng, miệng hé mở, bàn tay siết thành nắm đấm.
Trong tư tưởng của Lâm Huân, đàn bà chỉ là công cụ tiết dục, nguồn thu lợi tuyệt vời, họ nên nằm dưới thân đàn ông van xin, hầu hạ.
Vậy mà bây giờ lại có một con đàn bà đê tiện chui ra tát vào mặt cũng như phát nát lòng tự tôn bấy lâu của hắn.
Tên thủ hạ bị dọa sợ, gã không dám tưởng tượng có người ăn gan hùm dám đánh khách hàng, đặc biệt người đó lại là Lâm ca.
Nắm đấm Lâm Hiên nổi đầy gân xanh, hắn nghiến răng nghiến lợi đột ngột đấm mạnh vào bụng Hạ Lam, bụng nhỏ truyền đến cơ đau thấu xương, lưng cô đập mạnh xuống bàn trà, ly rượu vì đụng phải lưng của cô mà rơi xuống vỡ toang.
"Con ả khốn khiếp! Mày dám đánh tao!"Gương mặt tuấn tú phát hỏa đến đáng sợ,ánh mắt đỏ ngầu, hắn không khác gì một con dã thú đang giận dữ muốn xé xác con mồi.Lâm Hiên nắm tóc Hạ Lam, tàn nhẫn dùng mặt cô quét lên bàn một lượt khiến cho ly rượu lẫn gạt tàn thuốc rơi toàn bộ xuống sàn, phát ra âm thanh thâm thúy.
Gương mặt ma sát với bàn khiến cô cực kỳ khó