Tiếng nói ồn ào, cùng tiếng bước chân qua lại đánh thức Hạ Lam khỏi cơn mê.
Đôi mắt nặng nề mở ra, trần nhà màu trắng tức khắc rơi vào trong tầm nhìn, mùi nước khủ trùng xong vào mũi làm Hạ Lam có chút khó chịu.
Cô chống tay ngồi dậy nhưng cánh tay vừa động đậy đã cảm nhận được một trận đau nhức đến không chịu nổi, vì vậy cô bỏ cuộc không thèm ngồi dậy nữa, cứ nằm yên trên giường.
Hạ Lam vô tình động phải cái gì đó mềm mềm, cô xoay đầu liền thấy một đầu tóc đen mềm mại, ánh đèn bệnh viện chiếu lên từng sợi tóc đen nhánh tạo ra ảnh hưởng thị giác không nhỏ.
Cô không nhịn được giơ tay sờ sờ.
Cô chỉ định sờ một chút thôi nhưng càng sờ càng nghiện.
Đầu tóc vốn chỉ có chút rối đã bị Hạ Lam biến thành ổ quạ.
“Hạ Lam”
Giọng khàn khàn của anh truyền đến làm cô giật mình, vội rút bàn tay đang làm loạn ra khỏi đầu Thiên Vĩ, còn nhìn anh với ánh mắt vô tội như muốn nói:Tôi không có làm gì cậu đâu nhé!
Cảm nhận được động tĩnh, Thiên vĩ ngẩng đầu lên, khuôn mặt hốc hác lộ ra, hai mắt nổi đầy tơ máu, cằm lúng phúng râu, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng sạch sẽ, tỉ mỉ như trước đây.
Thiên Vĩ vốn ngủ không sâu, từ ngày Hạ Lam trở về, anh luôn ở bên cạnh chăm sóc cô, lúc nãy anh chỉ định chợ mắt một chút.
“Cậu tỉnh lại rồi sao?”Anh cười cười như bỏ được tảng đá đang đè nặng.
Hạ Lam gật đầu, cô muốn trả lời anh, nhưng khi mở miệng mới nhận ra cổ họng cô khô khốc không thể nói được thành lời, vì vậy cô đành gian nan nói ra một chữ “nước…”.
Thiên Vĩ giật mình, anh nhanh chóng rót cho cô một ly nước, đưa cho cô.
Tuy nhiên khi thấy cô còn nằm bất lực trên giường, anh đặt ly nước trên tủ nhỏ.
“Tôi đỡ cậu dậy.”
Dĩ nhiên, chủ yếu là Hạ Lam dựa vào bản thân mình để tựa vào đầu giường.
Lúc dòng nước mát mẻ tràn vào cổ họng, cô mơi thấy thoải mái hơn không ít.
Thiên Vĩ đứng dậy, nói:”Để tôi mua cháo cho cậu.”Anh định đi ra ngoài mua,ở trong bệnh viện mấy ngày qua, anh hiểu thức ăn trong bệnh viện khó ăn như thế nào.Những lúc đó, anh cũng chỉ ăn qua loa cho xong, nhưng với Hạ Lam thì anh không thể để cô chịu thiệt thòi được.
“Không cần đâu.”Thiên vừa dứt lời thì giọng nói lảnh lót của Huệ Giang đã vang lên khắp phòng.
Hai người nhìn sang thì thấy Huệ Giang bước vào trong, đi đằng sau cô nàng còn có Quân Niên.
“Đàn em tốt bụng đã mua một ít cháo mang đến cho chị rồi đây.”Huệ Giang nhanh chân đến gần chỗ giường, hai mắt cô nàng sáng như sao, long linh nhìn Hạ Lam muốn nhận lời khen ngợi từ cô.
“Mua ít cháo cho chị sẵn tiện mua một đống thức ăn cho em.”Quân Niên không ngần ngại mà tạt cho cô nàng một gáo nước lạnh.
Sắc mặt Huệ Giang khó coi, đôi mắt rực lửa, hung hăng trừng Quân Niên.”Anh đừng có ăn nói bậy bạ, tất cả tôi đều mua cho đại tỷ.”
“Thử hỏi có ai đi thăm bệnh mà mang cả gà rán,mì gói, và một đống thức ăn nhanh như cô không?”Thái độ Quân Niên ngả ngớn, đùa bỡn cô nàng.
Không hiểu sao mỗi lần chọc cho tiểu mèo hoang tức đến không nói được gì, hắn lại thấy vô cùng sảng khoái.
Lâu lâu hắn lại không nhịn được chọc cô nàng tìm kiếm niềm vui.
“Anh đi đâu thì đi, đừng làm phiền tôi thăm bệnh đại tỷ.”Sắc mặt Huệ Giang đỏ bừng,chột dạ tránh né ánh mắt Quân Niên.
.
ngôn tình hay
“Được, được.”Quân Niên cũng có chừng mực, còn để cho cô nàng chút mặt mũi, hắn kéo Thiên Vĩ ra ngoài để lại không gian riêng tư cho hai cô gái.
Huệ Giang mặc kệ hai người họ, cô nàng ngồi bên giường, lấy cháo ra cho Hạ Lam.
“Chị mau ăn đi, chị đã hôn mê 3 ngày rồi, có bỏ gì vào bụng đâu.”
“Ừ”Hạ Lam chậm rãi múc từng miếng cháo đưa vào miệng.
“Tại sao chị khi không lại bị người ta bắt đi