Tiết học đầu tiên sau giờ nghỉ trưa là môn tiếng anh.
Trên bục giảng, thầy giáo đang đọc những đọc từng chữ một trong sách, không khí rất nhạt nhẽo khiến cho người ta vô thức cảm thấy hai mí mắt nặng trĩu, tuy nhiên, kì thi đại học sắp đến rồi, có buồn ngủ đến mấy cũng phải cố giữ tỉnh táo.
Hàng loạt kiến thức ngữ pháp, phát âm để lại trong đầu Hạ Lam một mớ hỗn độn, nhưng đôi mắt cô vẫn dốc hết toàn lực tập trung nhìn lên bảng, như sợ chỉ cần sơ sẩy một sẽ bỏ qua điều quan trọng.
Đột nhiên, tiếng loa trường vang lên, trực tiếp phá vỡ không gian yên tĩnh của lớp học.
“Mời em Thiên Vĩ lớp 12A9, em Gia Bân lớp… lập tức đến văn phòng giáo viên.”
Hạ Lam bất giác nhìn sang Thiên Vĩ, anh cho cô một ánh mắt yên tâm, sau đó xin phép giáo viên đi ra khỏi lớp.
Vào lúc anh đến phòng giáo viên đã có một số nam sinh đứng ở đó, là đám nam sinh cùng nhóm với anh hồi đi cắm trại.
Thầy giám thị nhìn thấy anh bước vào, ông ta lập tức mở miệng hỏi: “Thiên Vĩ, em đã khỏe hơn chưa?”
“Em đã khỏe hơn rồi ạ.”
“Vậy thì tốt quá, em không sao là thầy yên tâm rồi.”Trong giọng nói của ông ta ẩn chứa vài phần nịnh nọt.
Từ sau buổi cắm trại, nhà trường như sống trong hố bom nổ chậm.
Chuyện Thiên Vĩ bị ngã xuống vách núi đã thành công chọc giận Lăng gia, họ không cho rằng con mình bất cẩn mà nhất định buộc họ phải điều tra cho rõ, cho nên mới có cuộc gặp ngày hôm nay.Trong lòng ông ta hy vọng chuyện này chỉ đơn thuần là tai nạn, như vậy mọi chuyện có thể đi qua trong êm đẹp.
Nghĩ thế, ông qua loa hỏi: “Thiên Vĩ, em kể lại chuyện lúc đó cho thầy biết được không?”
“Vâng”Anh gật đầu.
Nghe xong mọi chuyện, gương mặt già nua lập tức tái xanh, ông ta cảm thấy trên lưng mình đã thấm ướt mồ hôi lạnh, giọng khàn khàn hỏi lại: “Ý em là có người cố tình đẩy em?”
“Em chắc chắn.”
Nhận ra được tầm nghiêm trọng của sự việc này, khuôn mặt ông trong tức khắc trở nên nghiêm túc, quay sang nhìn đám nam sinh kia.
Nhóm nam sinh thấy ánh mắt sắc bén không ngừng quét qua quét lại trên người mình, họ hoảng hốt, nhanh chóng hươ tay, tự biện giải cho mình.
“Em không làm gì hết.”
“Không phải em làm.”
“...”
“Ai hãm hại Thiên Vĩ thì mau khi nhận, nếu không hình phạt dành cho em sẽ càng nặng.”
Trong số các nam sinh tự biện giải cho mình, có một thiếu niên mặt mày đã trắng bệch, thân hình run rẩy, đầu cúi xuống làm phần tóc mái che đi đôi mắt tràn ngập khủng hoảng và sợ hãi của cậu ta.
Khi lời cảnh báo của truyền vào tai, cậu ta cắn chặt môi dưới, hai chân quỳ rạp xuống đất tạo ra âm thanh vang dội.
Nam sinh mở miệng nỉ non: “Em xin lỗi, em thật sự không cố ý, xin thầy tha cho em,...”
Thầy giám thị tìm được thủ phạm, ông cố giữ bình tĩnh, hỏi: “Tại sao em lại làm vậy?”
Nghe câu hỏi của thầy