Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên của ngày mới len lỏi qua tấm màn mỏng, chiếu rọi ánh sáng yếu ớt vào căn phòng nhỏ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan không gian thanh bình, yên tĩnh.
Bàn tay thon dài mềm mại chậm rãi vươn ra, cầm lấy chiếc điện thoại, mơ mơ màng màng bắt máy, giọng nói không chút kiên nhẫn.
“Giờ này còn gọi điện cho bà làm gì?Bà đang ngủ.”Nói xong,không để đối phương kịp nói gì, cô trực tiếp cúp điện thoại, vùi đầu vào chăn tiếp tục ngủ.
Chưa được một phút sau, tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.
Giấc ngủ ngon bị phá mất, tâm trạng Hạ Lam lúc này hết sức khó chịu, cô quyết trút giận tên đầu sỏ không biết điều đánh thức mình.
Nghĩ vậy, Hạ Lam không thèm nhìn cái tên hiện trên màn hình, lập tức bắt máy, rủa xả một trận cho hả dạ.
“Bà đã bảo là bà đang ngủ, mi còn không biết điều gọi cho bà, ngứa da lắm đúng không? Mi đợi đó…”
“Lam”
Giọng nói quen thuộc truyền đến như xối cho Hạ Lam một gáo nước lạnh khiến cô tỉnh táo hơn không ít, cô hoang mang nuốt một ngụm nước miếng, tim đập gia tốc.
“Anh đến đón em, em vẫn chưa dậy à?”
Xác định được người bên kia là ai, Hạ Lam càng giật mình đến mức bật cả người dậy, thầm đổ mồ hôi lạnh.
Cô vừa mắng chồng mình đấy, lỡ sau này anh không thèm cưới cô nữa thì cô biết làm sao bây giờ?
Giọng cô lập tức trở nên hòa hoãn: “Em tỉnh dậy từ lúc nãy.”
“Vậy sao?”Đừng tưởng là anh không nghe những lời cô vừa nói nhé, tuy nhiên anh cũng không vạch trần cô.
“Anh chờ một chút, em sẽ ra ngay.”
Cúp điện thoại, cô ngáp một cái, không chút luyến tiếc rời khỏi chiếc giường thân yêu, tiến hành một loạt quá trình vệ sinh cá nhân.
Lúc mở tủ quần áo ra, sắc mặt Hạ Lam tối sầm, hận không thể đập đầu vào tường chết quách đi cho xong.
Sau khi chia tay với tên khốn Nam khương,vì muốn hủy hết những thứ có thể nhớ đến anh ta, cô đã đốt sạch váy luôn rồi.
Còn đống váy, túi da hàng hiệu gì đó cũng bị cô đem trả hết cho Khang Nam.
Hậu quả bây giờ cô chỉ còn vỏn vẹn ba loại quần áo: Đồng phục, đồ ngủ và đồ thể thao.
Thiên Vĩ tựa lưng vào vách tường đợi Hạ Lam, khi nghe thấy tiếng cánh cổng mở, anh nhìn sang.
Hạ Lam mặc một bộ đồ thể thao màu trắng viền đen, mái tóc dài đen nhánh bình thường xõa xuống chạm đến thắt lưng nay đã cột cao, phong cách này khiến cho cô trông càng thêm cá tính và năng động, Thiên Vĩ nhìn đến ngây người.
Hạ Lam tưởng anh đang cảm thấy kỳ quái với bộ dạng của mình, cô liền mở miệng thanh minh: “Mặc đồ thể thao đi hẹn hò đang rất hot mấy ngày nay đó.”Nói xong, cô kéo cánh tay Thiên Vĩ, nhanh chóng rời đi.
Sau khi ăn sáng ổn thỏa, hai người nắm tay nhau đến rạp chiếu phim.
Trong khi đợi xếp hàng mua vé, Hạ Lam đột nhiên buông tay Thiên Vĩ, nói: “Em đi mua bắp rang.”Sau đó, cô chạy đến gian hàng nhỏ.
Khi Hạ Lam vừa đi tầm mắt anh vô tình rơi trên một tờ poster, ánh mắt anh bỗng lóe lên một tia sáng.
Một lát sau, Hạ Lam quay trở lại, mang theo hai hôp bắp rang, hỏi anh: “Anh đã chọn được phim nào chưa?”
Thiên Vĩ có chút do dự gật đầu.
“Phim gì vậy?”
Anh không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại: “Em