Nam Khương và Quế Xuân sợ đến tái mặt, họ lập tức quay đầu nhìn về phía ánh sáng lọt vào trong.
Cả hai thấy một người sở hữu vóc dáng mảnh mai, nhỏ nhắn trên người mặc chiếc áo phông màu đen, đội mũ lưỡi trai kéo thấp xuống và còn mang khẩu trang.
Họ không thấy rõ mặt cô nhưng họ có thể nhận ra người đang đứng trước mặt họ là bạn gái cũ của Nam Khương – Hạ Lam.
"Hạ Lam, là cô đúng không?"Nam Khương tức giận hét lên.
"Thì ra anh vẫn còn nhớ đến em, em vui mừng chết mất." Hạ Lam tháo bỏ chiếc khẩu trang trên mặt, cười cợt nhìn hai người.
"Mau thả chúng tôi ra!"
"Nam~,đừng lớn tiếng với em như vậy chứ, em phải rất vất vả mới tìm được chỗ này đó, nơi dành riêng cho hai người." Khẩu khí của Hạ Lam cực kỳ ủy khuất, đôi mắt ai oán nhìn hai người nhưng bất giác bọn họ lại thấy lạnh cả sống lưng.
"Tôi nói cho cô biết, dù cô có làm gì, tôi cũng không yêu cô đâu, tôi chỉ yêu có mình Quế Xuân."
Lời nói của hắn tràn đầy khí phách và kiên định, người ngoài nhìn vào ắt hẳn sẽ nghĩ Hạ Lam là kẻ thứ ba không biết xấu hổ chia rẽ tình cảm của đôi uyên ương.Nam Khương thâm tình nhìn Quế Xuân như đang cho cô ả lời hứa hẹn.
Quế Xuân cũng bị lời nói của hắn làm cho cảm động đến rớt nước mắt.
Cô ả nghẹn ngào.
"Nam à, em cũng chỉ yêu có mình anh."
"Quế Xuân..."
Cả hai nhìn nhau đắm đuối như thể dù trời tru bất diệt cũng không bao giờ có thể chia cắt được họ.
"Ân ái trước mặt người yêu cũ cũng là một tội ác đấy có biết không hả?Anh làm em đau lòng quá..." Hạ Lam giả vờ giơ tay lau nước mắt, ý tứ bỡn cợt trêu đùa cặp nam nữ đang ân ân ái ái.
"Cô bắt chúng tôi đến đây làm gì?"Nam Khương trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
"Chẳng làm gì cả, em chỉ muốn hỏi thăm bạn trai cũ một chút thôi và...sẵn tiện thực hiện em đã nói trước đây."
Nam Khương khó hiểu nhíu mày: "Ý cô là sao?"
"Anh sẽ biết ngay thôi."Từ trong túi áo, Hạ Lam rút ra một con dao nhỏ đi đến chỗ Quế Xuân.
Cô nâng cằm cô ả, khen ngợi:"Dung mạo thật đẹp nhưng thật đáng tiếc trí nhớ lại quá kém, nếu không mày đâu có quên lời cảnh cáo của tao."
Sắc mặt Quế Xuân trắng bệch, đối diện cô ả là cặp mắt lạnh lẽo, chết chóc của Hạ Lam làm cho ả càng thêm run rẩy, trực giác cho ả biết có điều không may sắp xảy đến với mình, vành mắt Quế Xuân đỏ ửng như một con thỏ trắng, cô ta nức nở: "Xin cô tha cho tôi, tôi biết lỗi rồi."
"Biết thế là tốt, có điều..."Hạ Lam ngập ngừng mơn trớn con dao trong tay lên gương mặt tái nhợt một lát,sau đó ấn xuống tạo ra một đường đầy máu từ vầng trán dọc theo mũi đến miệng, lưỡi dao đi đến đâu thì nơi đó tạo ra những đường nét đáng sợ, khẽ nói: "Phạm lỗi thì phải bị phạt."
Đau đớn giày vò làm cho cô ta hét toáng lên, càng cố kháng cự kịch liệt nhưng không may hành động của cô ả càng khiến con dao bị lệch ra khỏi vị trí ban đầu, những vết thương mới dần xuất hiện.
"HẠ LAM, CÔ DỪNG LẠI MAU!HẠ LAM!" Mặc cho tiếng thét của Nam Khương văng vẳng bên tai, Hạ Lam viễn tiếp tục thực hiện công việc đang dang dở.
Sau một hồi, Hạ Lam lấy con dao rời khỏi gương mặt Quế Xuân, Nam Khương vội vàng liếc xem tình hình của bạn gái nhưng ngay