Hạ Lam lùi về sau, nhìn gã với một ánh mắt cảnh giác.
Giữa không gian vô cùng tĩnh lặng, giọng nói trong trẻo vang lên.
"Mày giết bà ta?"
Gã đàn ông cười trầm thấp, sau đó lên tiếng: "Không phải chỉ giết một mình bà ta."
"Tại sao?"
Hạ Lam tuyệt nhiên không dám khinh thường tên này.
Thử hỏi, một người đàn bà bỏ trốn đã lâu không thấy tung tích, bây giờ thi thể của người đàn bà ấy lại có mặt ở chính ngôi nhà của bà ta, lại còn chết một cách man rợ.
Chuyện này không cần nói cũng biết có bao nhiêu kỳ quái.
"Mày không đau lòng?" Gã thấy thái độ nhởn nhơ của cô, liền bật ra câu hỏi.
Đau lòng?
Hạ Lam thầm cười lạnh.
Sao cô phải đau lòng khi mà một chút tình cảm với bà ta cô cũng không có.
Không phải là không có, mà là nó đã sớm bị mụ đàn bà đó phá nát.
Gã nhìn cô với ánh mắt thâm thúy, từ trong túi lấy ra một cái khăn nhỏ lau sạch con dao, lưỡi dao màu bạc dần hiện lên một cách rõ ràng.
"Mày sẽ sớm biết."
Gã vừa dứt lời, Hạ Lam đã nghe thấy hàng loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, từ khắp các ngõ ngách trong nhà dần xuất hiện những người đàn ông ăn mặc kiểu dáng y hệt như gã cầm dao, từng bước tập trung trong phòng khách.
Phòng khách vốn đã chật chội giờ càng thêm ngột ngạt.
Hạ Lam thầm đếm, có khoảng 11 người.
Trong đó, người đến cuối cùng lại là người làm cô chú ý nhất, vì chỉ duy nhất một mình hắn đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, khí chất hắn khác hẳn với những gã còn lại, đó là khí chất kiêu ngạo chỉ tồn tại ở bậc đế vương, người dẫn đầu.
Và điều dễ đoán nhất là những gã còn lại chủ động nhường đường cho hắn.
Hắn cởi bỏ mũ lưỡi trai, đồng thời kéo khẩu trang xuống, gương mặt anh tuấn, yêu nghiệt lập tức bại lộ trong không gian nhỏ hẹp.
"Còn nhớ tao không?"
Đôi mắt Hạ Lam hơi co rút lại, sau đó phì cười.
"Đến chó cũng không thèm nhớ mày."
Hắn không hề lộ ra thái độ bất mãn, chỉ là đôi mắt hắn trầm xuống, hơi thở lạnh lẽo tận xương tủy toát ra.
"Không nhớ? Vậy tao sẽ bắt mày phải nhớ lại."
Quá trình luyện võ nhiều năm khiến trực giác của Hạ Lam rất nhạy, cô nhanh nhẹn lách người sang một bên, nắm đấm của tên đàn em lập tức rơi vào khoảng không.
Hạ Lam giơ chân đá vào bụng gã, tiếp đó bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy gương mặt của gã, dùng sức bóp chặt, lực đạo càng lúc càng lớn làm gã không nhịn được phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn.
Cảm thấy xương gò má gã đã bắt đầu nứt gãy, Hạ Lam siết chặt gương mặt thô kệch trong lòng bàn tay, quăng gã lên bàn trà.
Cốc trà vì va chạm của gã mà rơi xuống tạo nên thanh âm thâm thúy.
Nhưng sau đó, gã lại đứng lên, cả người thẳng thớm như chưa hề bị tổn thương.
Trong mắt Hạ Lam hiện lên một tia ngờ vực.
Lúc nãy, cô rõ ràng không hề nhẹ tay, người bình thường không phải nên đau điếng rồi sao?
Còn tên này....rốt cuộc là thế