"Mẹ kiếp! Đứa nào dám lấy điếu thuốc của bà?"
Một người phụ nữ mập mạp mặc trang phục tù nhân tầm hơn 30 tuổi, vừa lục hộc tủ vừa la toáng lên, nét mặt vô cùng tức giận.
"Chị không nhớ à? Hôm qua chị hăng quá nên một lúc hút sạch một bao thuốc.
Chị cũng tiết kiệm chút đi, dạo này bọn quản giáo quản nghiêm lắm đấy! Mau xuống đây chơi bài với tụi em đi!"Một cô gái xoay đầu lại, nhìn người phụ nữ tay giơ một lá bài.
"Chơi quái gì? Lần nào tao chả tức nghẹn họng!" Người phụ nữ không ngừng mở miệng càm ràm nhưng mông thì đã đặt xuống đất.
Cuộc sống trong tù đối với tù nhân bọn họ là vô cùng tẻ nhạt, ngoài trừ những lúc ra ngoài hoạt động một hồi hoặc là đi làm việc công ích thì chỉ còn ngồi đợi ngày trôi qua.
Cho nên, đánh bài là sự lựa chọn lý tưởng nhất cho đám tù nhân để giải trí.
Chỉ trong chốc lát trong phòng giam chật hẹp đã vang lên tiếng cười đùa và chửi tục của đám phụ nữ.
Không khí ồn ào náo nhiệt gần như không làm ảnh hưởng đến cô gái đang ngồi một góc phòng, ánh sáng yếu ớt chiếu lên sườn mặt Hạ Lam làm nổi bật lên sóng mũi thanh thoát, thời gian đã trút bỏ dáng vẻ non nớt có phần thơ ngây của một nữ sinh, khiến cho dung mạo cô càng thêm sắc sảo cùng với vẻ đẹp của một người phụ nữ trưởng thành, tù phục mặc trên người dường như không giảm đi nét đẹp của cô, mà còn làm tôn lên làn da trắng nõn.
Lúc này, Hạ Lam cầm trong tay một quyển sách kinh tế, dáng vẻ chuyên tâm rất thu hút lòng người.
Bất chợt, cửa phòng giam mở ra, kế tiếp là giọng nói ồm ồm của quản giáo.
"Số 4480 có người đến thăm."
Hạ Lam nghe thấy số thứ tự của mình, bèn đặt sách lên kệ, cùng ông ta bước ra ngoài.
Sau khi đến phòng gặp người thân, ông ta bỏ lại cho Hạ Lam một câu "Hai người có 10 phút, sau đó đứng sang bên cạnh."
Cách một lớp kính, Huệ Giang không nhịn được kích động, mở miệng hỏi một câu quen thuộc:
"Chị sống ổn không?"
Hạ Lam gật đầu, nói: "Ổn"
Tám năm trôi qua, Huệ Giang đã hoàn toàn rũ bỏ dáng vẻ em gái nhà bên, thay vào đó là một vẻ ngoài thành thục và nho nhã, mái tóc ngắn ngang vai đã dài đến thắt lưng và được uốn gợn sóng, ánh mắt cũng không còn sự ngây thơ, nông nổi như trước mà trầm tĩnh hơn rất nhiều.
Hạ Lam nhìn Huệ Giang một hồi rồi kết luận một câu.
"Hôm nay mày rất lạ."
Huệ Giang nghe thế, gương mặt cô hơi cứng đờ, rồi lại ửng đỏ.
"Em lại có thai rồi." Thường ngày cô rất thích trang điểm, nhưng khi biết mình đã mang thai cô không dám làm liều.
Hạ Lam gật đầu xem như đã hiểu.
Đến tận bây giờ cô vẫn không tin Huệ Giang và Quân Niên lại có thể yêu đương và kết hôn, giờ lại sắp có đứa bé thứ hai.
Không phải trước đây hai người cãi nhau như chó với mèo sao?
Vì thích cãi nhau nên cưới về cho dễ cãi à?
Logic của hai người này cô thật sự không hiểu.
Tất nhiên Huệ Giang không biết suy nghĩ của đại tỷ nhà mình lúc này, cô giơ một cái túi thật to, nói:
"Đây là đồ ăn em mới mua, chút nữa em sẽ gửi vào cho chị, chị nhớ ăn hết đấy."
"Ừ"
Huệ Giang đặt cái túi lên chiếc bàn bên cạnh, ngước nhìn Hạ Lam, nói "Hết tuần này là chị được ra ngoài đúng không?."
Nghe Huệ Giang nói đến chuyện này, Hạ Lam trầm mặc.
Vị cảnh sát trước kia thẩm vấn cô thật sự rất có năng lực, những chuyện trước kia được anh ta điều tra ra hết, không sót bất cứ thứ gì, nếu không nhờ anh ta thì chắc chắn thời hạn tù của cô không chỉ dừng lại ở 8 năm.
"Đại tỷ à, 8 năm qua Thiên Vĩ không đến thăm chị thật sao?" Huệ Giang chớp mắt hỏi cô.
Hạ Lam gật đầu.
Huệ Giang tức đến nghiến răng nghiến lợi, hai tay đập mạnh lên bàn.
"Tên đó đang nghĩ gì vậy chứ? Vậy mà không thèm đến thăm bạn gái mình dù chỉ một lần."
Hạ Lam cười cười, nói:
"Không đến mới tốt."
"Sao chứ?"
Huệ Giang ngây ngốc nhìn cô, trong đầu hiện lên hàng loạt dấu chấm hỏi to đùng.
Huệ Giang dù đã trưởng thành hơn nhưng thói quen nói nhiều vẫn không bỏ, tất cả những chuyện bên ngoài, từ con trai đến trường ra sao, hay Quân Niên được cấp trên khen thưởng thế nào đều kể cho Hạ Lam nghe, đôi mắt cười tít lên.
Hạ Lam chỉ ngồi lắng nghe, trong lòng cô bỗng dâng lên cảm giác ghen tị.
"Đã hết giờ rồi đấy."Quản ngục đứng bên cạnh nhắc nhở hai người.
Huệ Giang bất mãn trừng mắt ông ta một lát, rồi nói:
"Đại tỷ, tuần sau chị ra khỏi đây em sẽ đến đón chị, à còn lôi cả lão Niên nhà em và Thiên Vĩ theo luôn."
Hạ Lam đứng dậy, trước khi xoay người đi, cô khẽ nói:
"Mày giúp tao một chuyện có được không?"
Huệ Giang ngẩn ngơ, sau đó gật đầu.
...!
Hạ Lam cầm theo túi đồ ăn đàn em mang đến, mang về phòng.
Cô đặt túi lên bàn, nhìn đám phụ nữ đang say sưa chơi bài, nói:
"Đói bụng thì ăn đi."
Bọn họ nghe thấy thế thì hai mắt sáng lên, vứt bộ bài xuống tìm lấy thức ăn, dù có thèm ăn đến mấy họ vẫn lễ độ chừa lại thức ăn cho Hạ Lam.
Đồ ăn trong tù vừa ít lại vừa làm rất sơ xài, lâu lâu thấy những con sinh vật lạ trong khay cơm của mình là chuyện rất bình thường, nên tù nhân lại càng thêm quý trọng đố ăn bên ngoài, mỗi lần có đồ ăn người thân