"Đứng dậy!"
Đôi mắt Thiên Vĩ lúc này tràn ngập sự không kiên nhẫn, anh gằn giọng nói.
Hạ Lam đứng dậy, chỉ là tay cô cũng lôi kéo cánh tay anh.
"Cô muốn làm gì?"
"Đi với em."
Thiên Vĩ không phản ứng, rút cánh tay mình ra khỏi lòng bàn tay Hạ Lam.
"Cô nghĩ tôi sẽ nghe theo lời cô nói sao?"
"Cho nên em mới phải uy hiếp anh."Hạ Lam nhìn anh, cười âm hiểm.
Thiên Vĩ nhíu mày, nhất thời không hiểu lời cô nói.
"Cô có ý gì?"
Hạ Lam cúi xuống, trong lúc cô mở miệng hơi nóng phả vào tai anh làm đáy lòng anh không khỏi nhộn nhạo.
"Nếu anh không theo em, em sẽ trực tiếp bế anh ra khỏi cổng đấy."
Thiên Vĩ nghe thế, cả người anh khựng lại, nét mặt càng thêm khó coi.
Tưởng tượng đến hình ảnh một người phụ nữ mặc lễ phục lại bế một người đang ông theo kiểu công chúa, anh cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhìn ánh mắt kiên định của Hạ Lam, anh biết cô không nói đùa.
Người khác nói ra anh có thể không tin, nhưng nếu là Hạ Lam thì anh không dám chắc.
"Thế nào?"
Hạ Lam không còn kiên nhẫn, hỏi lại một lần nữa.
"Được."
Thiên Vĩ đứng dậy, sau đó gọi điện thoại cho tài xế bảo ông ấy về nhà trước, rồi tìm chủ bữa tiệc nói một tiếng.
Đến khi thấy Thiên Vĩ yên ổn ngồi trên xe, Hạ Lam mới hài lòng mỉm cười, một bộ dáng hết sức thỏa mãn.
Hạ Lam lái xe rất nhanh, Thiên Vĩ thậm chí còn không kịp nhìn thấy cảnh vật bên ngoài.
Trên đường, một chiếc xe Lamborghini màu trắng lao đi như xé gió, như một con đại bàng lướt đi nhanh đến mức mắt thường cũng khó nhận ra.
Thiên Vĩ quay sang nhìn cô, nói:
"Cô lái chậm lại một chút không được sao?"
"Không được."
"Tại sao?" Thiên Vĩ nghi hoặc hỏi.
"Vì anh đang giận, giận thì phải lập tức lên giường." Cô hất cằm, cứ như mình vừa nói một câu vô cùng chí lý.
Không phải người ta hay nói làm tình là cách tốt nhất để hòa hoãn mối xung đột giữa các cặp tình nhân hay sao?
Mà cô lại cực thích cách này.
Sắc mặt Thiên Vĩ đỏ ửng, mắng một câu: "Vô sỉ", sau đó nhìn ra kính xe không thèm nhìn cô một cái.
Hạ Lam khẽ cười.
Cừu non nhà cô muốn đóng vai tổng tài bá đạo đây mà.
Tổng tài thì có rồi đấy nhưng muốn bá đạo thì chắc phải chờ kiếp sau.
Hạ Lam đưa Thiên Vĩ đến một biệt thự mini trông rất sang trọng và hiện đại.
Sau khi cho xe vào gara, cô liền kéo Thiên Vĩ vào phòng khách, cưỡng hôn anh một trận.
Thiên Vĩ tuy rằng phản kháng kịch liệt nhưng với thân thể khiếm khuyết của anh thì không thể là đối thủ của cô, vì vậy anh để mặc cho cô giày vò.
Trên sofa là một hình ảnh vô cùng ái muội, hai má người đàn ông ửng hồng, đôi mắt tràn ngập ủy khuất cùng không cam lòng, cả người bày ra một bộ dáng cam chịu.
Mà người phụ nữ nhìn anh cười tà, thần sắc hiện rõ sự lưu manh.
"Tôi đã theo cô rồi, tôi về nhà được chưa?" Thiên Vĩ mau chóng lấy lại tinh thần, nghiêm túc nhìn cô.
Hạ Lam không trả lời câu hỏi của anh, cô đi vào phòng, qua loa thay một bộ quần áo, làm vệ sinh một lát rồi mở cửa phòng đi ra ngoài.
Cô ghé mắt thấy Thiên Vĩ còn ngồi trên ghế sofa, liền hỏi:
"Anh muốn ăn gì không?"
"Không muốn."
Tuy vậy, Hạ Lam vẫn bước vào phòng bếp, chỉ trong chốc lát hương thơm ngào ngạt bắt đầu tỏa ra.
Suốt 3 năm trời, cô không chỉ vất vả làm việc mà còn cố gắng học nấu ăn, nên bây giờ cô không chỉ biết nấu mỗi vài ba món đơn giản như trước nữa.
Chừng 45 phút sau, một món canh và hai món mặn được đặt trên bàn, cô nhìn thành quả của mình mà gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
"Anh vào ăn đi!"Hạ Lam vào phòng khách gọi Thiên Vĩ.
"Không ăn"
Cô nghe thế thì bĩu môi.
Không ăn thì làm sao có sức vận động?
Thiên Vĩ thấy Hạ Lam cúi người xuống, lập tức nhận ra cô có ý định làm gì, anh đứng dậy đi vào phòng bếp.
Hạ Lam ngồi đối diện Thiên Vĩ, hai tay chống cằm, nâng đôi mắt nhìn anh.
"Ngon không?"
"Ngon"
Dù cực kỳ bất mãn với Hạ Lam vì đã cưỡng ép mình nhưng anh vẫn thành thật trả lời.
"Nhưng không ngon bằng anh."
Hạ Lam vừa nói, đôi mắt lóe lên sự thèm thuồng.
Thiên Vĩ giả điếc, tập trung ăn hết thức ăn trên bàn.
Sau khi Thiên Vĩ ăn xong, cô liền thu dọn chén bát, đem chúng rửa sạch.
Thiên Vĩ tiến đến định giúp cô rửa bát, nhưng khi nhớ lại thân thể của mình, bước chân anh chùn lại.
"Tôi muốn về nhà."
Anh đứng đằng sau nên không biết Hạ Lam đã sắp bóp nát cái bát trong tay, sắc mặt cô hết sức âm trầm.
Bà cho anh ăn no rồi bây giờ anh lại muốn để bà chết đói.
Trên đời này không có gì là miễn phí đâu nhé.
"Nhà anh ở đây, anh còn muốn về đâu nữa?"
"Cái gì?"
Thiên Vĩ có chút ngây ngẩn.
"Căn biệt thự này là do em mua tặng anh."
Thiên Vĩ chỉ cho rằng cô nói đùa, nên