Đế đô, Đông Nguyệt Quốc.
Trên đường phố khắp nơi đều giăng đèn kết hoa rực rỡ, không khí vui vẻ bao trùm khắp nơi.
Tại một tửu lâu tên Túy Nguyệt Lâu, người đến kẻ đi tấp nập như thoi đưa, tiếng trò chuyện huyên náo. Rất nhiều tân khách đều đang thảo luận đến việc hỷ diễn ra ở kinh thành hôm nay.
“Ai, hôm nay thiên hạ đệ nhất mỹ nữ - Liễu Khanh Khanh gả cho Nhiếp chính vương, huynh xem Nhiếp chính vương đúng là ra tay hào phóng, tất cả các con phố trong kinh đều được giăng đèn kết hoa rực rỡ như lễ hội, đội ngũ rước dâu ngày hôm nay quả thực là mười dặm hồng trang, còn đồ cưới nữa chứ, ngót nghét cũng phải mấy trăm rương lớn.”
Khách đến càng ngày càng đông, tiểu nhị Túy Nguyệt Lâu chạy đôn chạy tây phục vụ những vẫn không quên bồi khách nhân nói chuyện phiếm.
Thực khách nghe thấy thế cùng ồ lên: “Trách không được, hôm nay là lần đầu tiên ta tới kinh thành, liền nhìn thấy phố xá được trang hoàng lộng lẫy, phố phường rộn rã hân hoan, thì ra là đại hỷ của Nhiếp chính vương.”
Tiểu nhị một bên rót trà cho thực khách, một bên cười khanh khách tiếp lời: “Đó là dĩ nhiên! Khách quan, nhìn ngài đoán chừng lần đầu tiên đến kinh thành nên không biết. Người trong kinh thành đều biết, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Liễu Khanh Khanh lớn lên xinh đẹp, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Trách không được nhiếp chính vương cũng phải quỳ dưới váy của nàng. Nhưng Nhiếp chính vương của chúng ta cũng là một lang quân xuất chúng, chưa nói đến việc tài đức vẹn toàn, chỉ dung mạo thôi cũng đã khiến các tiêu thư, gia nhân toàn Đế đô điên đảo, được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nam. Tuyệt thế mỹ nhân cùng thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, quả là tuyệt phối.”
Chưởng quỹ từ sau quầy bước ra, nghe tiểu nhị nhà mình ba hoa chích chòe, lập tức cầm chiếc khăn đập loạn trên người hắn ta, vừa đánh vừa mắng: “Biến biến biến. Bớt ở đây nói hươu, nói vượn đi, bàn luận chuyện của bề trên, cẩn thận chết lúc nào không hay.”
Tiểu nhị vội vàng gật đầu, cúi người: “Vâng vâng vâng, tiểu nhân đi làm việc ngay đây. Hắc hắc khách quan mời đi bên này.”
Tiểu nhị lại bắt đầu bận rộn chạy đôn chạy đáo, Túy Nguyệt Lâu vẫn đông đúc như cũ, phi thường náo nhiệt.
Tại một góc hẻo lánh của tửu lâu, có một thiếu nữ thanh lệ, khuôn mặt kiều mị đáng yêu của nàng đỏ ửng, miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại câu: “Hỗn đản! Đại hỗn đản! Vì sao huynh không nhìn ta một chút. Vì sao huynh không thể dừng lại nhìn ta dù chỉ là một cái. Ta cũng đâu có kém. Mặc dù không đẹp khuynh thành như Liễu Khanh Khanh, nhưng tốt xấu gì ta đối với huynh là một tấm chân tình! Vì sao??”
Thiếu nữ vừa khóc vừa uống rượu không ngừng, hết chén này lại đến chén khác. Bởi vì uống quá nhanh rượu tràn khỏi khóe miệng chảy dọc cần cổ thiên nga trắng nõn của nàng, ướt cả một mảng áo lớn, làm hiện ra những đường cong duyên dáng dưới lớp áo mỏng manh.
“A! Tô Vân Oản, muội thì tính là cái gì! Ta đã thích Khanh Khanh năm năm. Muội nói xem ta mới bao nhiêu tuổi mà đã thích một người, si mê nàng đến năm năm.” Nguyên lai thiếu nữ thanh lệ kia tên là Tô Vân Oản. Ngồi cùng nàng còn có một thiếu niên tuấn dật, mày kiếm, mắt sáng, mũi cao, môi mỏng, thân hình cao lớn, thon dài, giống như thiếu nữ cầm lấy rượu trên bàn mà uống.
Hai người ta một chén, huynh một chén, tựa như muốn tranh xem tửu lượng ai tốt hơn.
“Hạ Hầu Lẫm. Ta ở chỗ này uống rượu, liên quan gì đến huynh, huynh theo đến đây làm gì?” Tô Vân Oản nhìn nam tử đang đoạt rượu với mình, mắt hạnh dù đã nhiễm một tầng thủy quang mông lung, nhưng vẫn cố tỏ ra hung hăng, trợn mắt trừng nam tử ngồi đối diện.
“Nói giỡn sao Tô Vân Oản, Túy Nguyệt Lâu là do nhà muội mở hay sao? Ta đường đường là Tiểu Hầu gia, ta uống ở đâu là quyền của ta, liên quan gì đến muội? Uống rượu với muội đã là nể mặt muội lắm rồi.” Hạ Hầu Lẫm cũng không muốn quản cô nương trước mặt đang hung hăng trừng mắt nhìn mình, tự rót tự uống.
Tô Vân Oản thấy Hạ Hầu Lẫm không để bộ dáng hung hăng của mình vào mắt thì càng thêm phẫn nộ, dùng cả hai tay, nhoài người qua cướp bình rượu của chàng: “Hạ Hầu Lẫm đây là rượu của ta, trả lại cho ta.” Nói xong còn muốn đá Hạ Hầu Lẫm một cước. Hạ Hầu Lẫm không nghĩ đến nữ nhân này thật sự sẽ động thủ, đề phòng không kịp, ống chân tê rần.
Hạ Hầu Lẫm cảm thấy cực kỳ khó chịu, tức giận mắng: “Tô Vân Oản, cô bị bệnh à??? Cô nói xem, dạng người như cô sao có thể lọt vào mắt xanh của Nam Cung Cẩn Du, chưa nói đến việc khiến hắn cưới cô?? Vừa thô lỗ, lại nóng nảy, tự xem lại mình có bằng được một nửa của Khanh Khanh không? Hắn ta sao có thể thích...thích nữ tử không chút đáng yêu nào như muội.”
Tô Vân Oản động thủ xong, giật lại được bầu rượu, chưa kịp nguôi giận lại nghe được mấy lời này của Hạ Hầu Lẫm, buồn tủi từ đâu kéo đến, rồi đột nhiên khóc lớn:“Ô ô ô, Hạ Hầu Lẫm, tại sao huynh có thể nói ta như thế. Huynh có tư cách gì nói ta như thế??? Ta đâu có bắt huynh cưới ta? Huynh suốt ngày khoe khoang mình tốt thế này, giỏi thế kia. Vậy sao Liễu Khanh Khanh không thích huynh?? Sao nàng ta còn gả cho Nam Cung Cẩn Du! Huynh thì khác ta ở chỗ nào mà có quyền mỉa mai ta??” Tô Vân Oản nói một hơi, đôi mắt hạnh đỏ mọng, ầng ậc nước. Những giọt lệ thi nhau lăn xuống chảy dài trên khuôn mặt như bạch ngọc của nàng.
Lần này đến lượt Hạ Hầu Lẫm luống cuống, trời ạ, chàng trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ tiểu cô nãi nãi này khóc nháo. Lần này thì hay rồi, chọc nàng khóc đến thương tâm, chàng phải làm sao mà dỗ đây.
Chàng vội vàng rút khăn tay bên người, lau nước mắt cho tiểu cô nương đang khóc thút thít, vừa thành thực nhận sai: “Ai nha, cô nãi nãi* của ta, đừng khóc nữa. Là ta sai. Ta nói không biết lựa lời. Đừng khóc, đừng khóc nữa mà. Khóc đến sưng đỏ mắt rồi này. Cha cô mà biết ta chọc cô khóc sẽ đánh ta một trận thừa sống thiếu chết mất.”
*cô nãi nãi: bà nội, một cách gọi trêu đùa giữa bạn bè hoặc người yêu.
Tô Vân Oản thấy thần sắc bối rối của Hạ Hầu Lẫm nháy mắt đắc ý. Ai bảo huynh dám khi dễ bản cô nương, dám nói không lựa lời. Hừ ta nhất định phải khóc, còn phải khóc thật lớn. Nhưng Tô Vân Oản càng khóc lại càng cảm thấy thương tâm. Nàng vừa nấc lên vừa nói: “Hạ Hầu Lẫm, huynh nói đi ta thật sự không tốt như vậy ư?”
Hạ Hậu Lẫm nhức đầu, nhẹ giọng an ủi: “Oản Oản nhà chúng ta xinh đẹp nhất, kinh thành có ai không biết? Là Nam Cung Cẩn Du không có mắt, không biết trân trọng báu vật như muội. Cho nên Oản Oản à, đừng khóc nữa!”
“Thật sao? Vậy tại sao huynh ấy nhìn cũng không thèm nhìn ta lấy một cái. Suốt ngày chỉ bám lấy Liễu Khanh Khanh?”Mặc dù đạt được sự an ủi của Hạ Hầu Lẫm, nhưng Tô Vân Oản vẫn không ngăn được thút thít, cứ ngồi đó rưng rức khóc.
“Cái này có gì khó giải thích, muội nhìn Liễu Khanh Khanh không phải cũng không thèm để ý đến ta một chút hay sao? Chúng ta gọi là… cái gì nhỉ… à cùng là người lưu lạc thiên nhai a…” Hạ Hầu Lẫm nói xong lại đau lòng giật vò rượu trong tay Tô Vân Oản tu một hơi hết sạch.
Tô Vân Oản nhìn Hạ Hầu Lẫm thương tâm như thế, trong lòng cảm thấy