Hạ Hầu Lẫm hồi tưởng lại lần đầu tiên mơ thấy mộng xuân của mình, hạ thân đột nhiên căng trướng, khó chịu. Đêm qua ăn sạch Tô Vân Oản, thế nhưng chàng không hề cảm thấy chút hối hận nào, chỉ thấy giấc mộng đẹp nhiều năm chôn vùi, bỗng hóa thành sự thật, nội tâm vì được cùng người con gái trong lòng ân ái mà vui vẻ, thỏa mãn...
Vậy việc chàng thích Liễu Khanh Khanh nhiều năm như thế là vì cái gì? Vì đèn nén lòng ham muốn với Tô Vân Oản? Chàng đối với Liễu Khanh Khanh là chân tình, thực cảm hay chỉ vì Tô Vân Oản nói nàng thích Nam Cung Cẩn Du mà không cam tâm… Bản thân Hạ Hầu Lẫm cũng không rõ…
Hạ Hầu Lầm đăm chiêu suy nghĩ, vì nghĩ đến Tô Vân Oản mà không biết từ lúc nào chàng dần dần tiến vào mộng đẹp.
Chàng giống như lại trở về năm lăm trước.
Tô Vân Oản biết đến cô nương tên Liễu Khanh Khanh không lâu. Đột nhiên một ngày vui vẻ chạy đến tìm chàng, nói cho chàng biết, nàng đã phải lòng Nam Cung Cẩn Du. Trái tim Hạ Hầu Lẫm đột nhiên thắt lại, cảm giác khó chịu, ngột ngạt không nói lên lời. Theo bản năng, chàng lên tiếng phản đối: “Cửu vương gia lớn hơn muội đến bảy tuổi. Hai người không thích hợp.”
Chàng cứ nghĩ nàng sẽ thấy khó mà lui, ai ngờ Tô Vân Oản kiên định đáp: “Bảy tuổi thôi mà, chẳng có gì đáng kể. Hơn nữa, nhìn khắp kinh thành này có ai ưu tú hơn huynh ấy sao?”
Hạ Hầu Lẫm á khẩu không trả lời được, đúng vậy, Cửu Vương gia là nam tử ưu tú nhất gầm trời này, phóng mắt khắp kinh thành không ai có thể vượt qua người thiếu niên đó. Tất nhiên chàng cũng không thể vượt qua. So với việc Oản Oản thích chàng, thì nàng thích một người nam tử tốt hơn chàng, đáng nhẽ chàng phải vui thay cho nàng ấy mới đúng.
Hạ Hầu Lẫm trầm lặng một lúc mới lên tiếng: “Đúng vậy, Cửu Vương gia rất ưu tú, Oản Oản, người muội chọn đúng là rất tốt.” Nói xong, khóe môi cong lên, nặn ra một nụ cười kiên cưỡng, khó coi.
Nhưng Tô Vân Oản không thấy được, nàng vẫn cúi đầu giơ ngón tay, tỉ mỉ liệt kê những điểm tốt của Cửu Vương gia.
Hạ Hầu Lẫm tự cười nhạo mình, thầm nghĩ: Hạ Hầu Lẫm, không phải ngươi vẫn luôn nghĩ đẩy Oản Oản ra xa hay sao? Hiện tại nàng ấy thích người khác, tại sao ngươi lại đau lòng, thất vọng, sợ mất nàng… Như bây giờ không phải rất tốt à? Ngươi thích Liễu Khanh Khanh, Oản Oản thích Cửu Vương gia, các người đều có nơi mà mình thuộc về, thế này không phải là tốt nhất hay sao?
Về sau chàng nên cách xa Oản Oản một chút, tránh cho phu quân muội ấy ghen tuông, không vui. Chàng cười tự giễu: Đúng! Rồi tương lai nàng ấy sẽ có phu quân của mình. Phu quân của nàng ấy sẽ giống như ta trong mơ đè nàng dưới thân, hung hăng muốn nàng, yêu nàng?
Hạ Hầu Lẫm lắc đầu thật mạnh, nhắc đi nhắc lại bản thân mình phải tỉnh táo, không được suy nghĩ linh tinh, giống như một tên ngốc si mê.
Tô Vân Oản nhìn thấy Hạ Hầu Lẫm không nhúc nhích, dường như chàng chẳng hề để tâm đến việc này, lòng thắt lại. Ha. Đúng là thế rồi! Huynh ấy vốn chẳng để ý ta chút nào. Một chút cũng chẳng để tâm. Tô Vân Oản tức giận nói: “Hạ Hầu Lẫm, huynh có nghe ta nói không?”
Hạ Hầu Lẫm nghe ra sự nóng nảy trong lời nói của nàng, mới biết vừa rồi mình thất thần, lập tức xin lỗi: “Xin lỗi muội, ta không chú ý, thất thần một chút.”
Oản Oản của chàng giờ còn chẳng gọi chàng là Lẫm ca ca nữa, nàng cũng bắt đầu ý thức được cần kéo dài khoảng cách với chàng rồi sao?
Tô Vân Oản tức giận, nghiêng đầu đi chỗ khác, lời nói chứa dao: “Ta nghĩ huynh vẫn chỉ nên nghĩ về một mình Liễu Khanh Khanh của huynh đi thôi!!”
Tô Vân Oản buồn cười nghĩ, hiện tại nàng còn phải sự tức giận kéo sự chú ý của chàng về phía mình như thế này nữa sao? Trong lòng lên men, vô cùng khó chịu. Đúng là thảm bại.
Hạ Hầu Lẫm cười khổ, Oản Oản nghĩ chàng thích Liễu Khanh Khanh, đã vậy cứ để cho nàng nghĩ thế đi. Dù sao Liễu Khanh Khanh cũng không tệ.
Tô Vân Oản nhìn Hạ Hầu Lẫm không trả lời mình, mà chăm chú nhìn vào nước trà trong chén, đáy lòng khó chịu. Nàng đứng dậy, xoay người, chạy ra ngoài.
Thế là Tô Vân Oản bắt đầu thích Cửu Vương gia, Hạ Hầu Lẫm thì theo đuổi Liễu Khanh Khanh.
Nhắc đến cũng kì quái, mỗi lần Liễu Khanh Khanh đến đâu, Cửu Vương gia nhất định cũng ở đó. Mà nơi nào có Cửu Vương Gia nhất định sẽ gặp Liễu Khanh Khanh. Cho nên Hạ Hầu Lẫm và Tô Vân Oản vì vậy thường xuyên chạm mặt.
Hai người trước đây quấn quýt như hình với bóng, thân mật vô cùng, từ khi nào đã trở thành oan gia đối nghịch.
Tỉ như tại yến hội, Cửu Vương gia và Liễu Khanh Khanh tình tứ mắt đưa mày lại, Tô Vân Oản liền xỉa xói Hạ Hầu Lẫm đừng để cô nương nhà y câu dẫn Cửu vương gia của nàng. Mà Hạ Hầu Lẫm chẳng vừa, lập tức đáp trả nói nàng tốt nhất buộc Cửu Vương gia của mình cho tốt, đừng để hắn tán tỉnh Liễu Khanh Khanh của chàng.
Lại tỉ như trong lễ đạp thanh của giới quý tộc kinh thành. Cửu Vương gia và Liễu Khanh Khanh sóng đôi cưỡi ngựa trò chuyện, mỹ nữ, tuấn nam, cảnh đẹp ý vui. Hạ Hầu Lẫm và Tô Vân Oản vì theo đuổi người mình thích cũng đi theo sau đôi tình lữ gắn bó như keo sơn phía trước, lặng lẽ áp sát. Bọn họ xưa nay không bao giờ chủ động đi lên chia rẽ uyên ương, ngược lại luôn âm thầm đi phía sau như bảo hộ. Mấy kẻ ái mộ Liễu Khanh Khanh và Cửu Vương gia khác thì không ngừng tìm cách phá hoại, chen vào cuộc nói chuyện của hai người kia còn Tô Vân Oản và Hạ Hầu Lẫm thì không ngừng ở phía sau đấu võ mồm.
Mỗi lần thấy hai người này, đám người theo đuổi Cửu vương và Liễu Khanh Khanh đều vô cùng tò mò, khó hiểu. Cả kinh thành ai cũng biết, tiểu hầu gia ái mộ thiên kim nhà Liễu thừa tướng, Tô tiểu thư yêu thích Cửu Vương gia, nhưng hành động theo đuổi người thương của hai con người này luôn không giống kịch bản thường tình cho lắm! Chẳng lẽ