Tô Vân Oản đứng từ xa nhìn hai người ân ân ái ái giữa đình, ngọn lửa ghen tuông trong lòng bốc lên. Nàng thầm mắng: Hạ Hầu Lẫm chàng thích Liễu Khanh Khanh, ta còn nhịn được, nhưng dạng nữ tử như Tần Sương Tuyết chàng cũng thích, còn ôm ôm ấp ấp trước mặt bao người, có phải chỉ cần là nữ nhân đến, ai chàng cũng không cự tuyệt phải không? Đúng là đồ ngựa đực. Quả nhiên nam nhân toàn là phường háo sắc, chẳng có kẻ nào tốt đẹp! Nghĩ rồi, nàng nhanh chóng bước về phía đình hóng mát giữa hồ, trâm cài khẽ lung lay cho thấy chủ nhân của nó đang vô cùng nóng giận.
Mộ Song kinh ngạc, vừa rồi không phải tỷ ấy bảo cùng nhau từ từ đi dạo sao? Sao đột nhiên bước đi vội vàng như thế, Mộ Song đánh mắt nhìn theo hướng đi của Tô Vân Oản. Ồ kia chẳng phải Hạ Hầu Lẫm và Tần Sương Tuyết hay sao? Bọn họ có vẻ thân mật, nhưng mà hình như không đúng lắm, bọn họ thân mật thì liên quan gì đến Oản Oản nhà nàng, tỷ ấy chạy qua đó làm gì? A, bên kia hình như là con trai thái phó - Chung Đào, còn có thám hoa năm ngoái - Vương Vượng nữa, hai người này không tệ, chẳng lẽ Oản Oản thích một trong hai người này, muốn tiến lên bắt chuyện làm quen? Mộ Song vừa nghĩ đến khả năng này, lập tức hào hứng chạy theo.
Tô Vân Oản chạy đến đình hóng mát, còn cách hơn mười bước, lập tức bước chậm lại, thoáng cân nhắc: Đúng rồi, không thể làm trang dung xộc xệch khó coi, làm trò cười cho thiên hạ, vì vậy nàng thả chậm cước bộ, chỉnh sửa trâm cài, nhẹ nhàng tiến đến. Mộ Song đi phía sau cười thầm, xem ra đúng là đã phải lòng thiếu niên nào ngồi trong đình rồi, bình thường tỷ ấy căn bản còn chả thèm chú ý đến ăn mặc, tóc tai đâu.
Hạ Hầu Lẫm cố gắng nhẫn nhịn giải thích các thắc mắc của Tần Sương Tuyết, đột nhiên trông thấy tà áo vàng nhạt ban sáng, khuôn mặt giai nhân dần dần hiện rõ trước mắt, lần đầu tiên trong ngày chàng nở một nụ cười từ tận đáy lòng, ấm áp, rạng rỡ, động lòng người. Tần Sương Tuyết ngồi bên cạnh nhìn nụ cười dịu dàng vô hạn của chàng không khỏi ngây người, ngượng ngùng cúi đầu xuống. Nàng ta nhớ lại hai năm trước lần đầu tiên thấy Hạ Hầu Lẫm, phong độ nhẹ nhàng, khí chất như tùng bách, mặt như quan ngọc, tuấn tú, phong lưu. Lúc đó chàng cũng cười như thế, đẹp động lòng người, chỉ vì uống nhầm một ánh mắt, say một nụ cười của chàng mà nàng không còn khống chế nổi mình, trầm mê không dứt, ngày nhớ đêm mong.
Nhưng khi ấy trong lòng, trong mắt chàng chỉ có Liễu Khanh Khanh, nàng ta chỉ có thể ôm mối tương tư, từ xa nhìn chàng mà thôi. Hiện tại, rốt cuộc Liễu Khanh Khanh cũng trở thành nhiếp chính Vương phi, thời cơ nàng chờ đợi đã đến, người nam nhân này chắc chắn phải thuộc về nàng! Tần Sương Tuyết tính toán hôm nay Hạ Hầu Lẫm sẽ đến dự yến tiệc, thế là thừa dịp phụ thân không có nhà, nàng ta đã trộm Thôi Tình Dược mà phụ thần nàng ta điều chế cho nội cung chuyên dùng theo. Hôm nay Hạ Hầu Lẫm nhất định phải thuộc về nàng ta. Tần Sương Tuyết nắm chặt tay, nhịn không được khẽ cong môi cười đắc ý.
Tô Vân Oản nhìn Tần Sương Tuyết xấu hổ cúi đầu, nép sát vào ngực Hạ hầu Lẫm ngọn lửa ghen tuông trong lòng càng bùng cháy mãnh liệt, Hạ Hầu Lẫm chết tiệt, còn cười như gió xuân với Tần Sương Tuyết. Nàng đi đến trước mặt hai người, châm chọc nói: “Nha~ Đây không phải là tiểu hầu gia nhà Vĩnh Nhạc Hầu phủ hay sao? Hình như là người thề sống thiếu chết theo đuổi nhiếp chính vương phi, lại còn kiên trì đến tận năm năm. Ai da vậy mà người ta vừa thành thân đã lập tức đổi đối tượng rồi. Người này ~ là ai đây ta~ Ồ nhìn có vẻ giống nữ nhi nhà Tần Thái y - Tần Sương Tuyết. Chậc chậc dù cũng duyên dáng, thướt tha đấy nhưng so với Vương phi thì còn thua xa, tiểu hầu gia à, phẩm vị của huynh đúng là càng ngày càng sụt giảm nha.”
Tần Sương Tuyết nghe nửa câu trước trong lòng nở hoa, hóa ra Tô Vân Oản cũng cảm thấy nàng và Hạ Hầu Lẫm là một cặp kim đồng, ngọc nữ, xứng đôi vừa lứa, nhưng nghe xong nửa câu sau liền hận không thể đứng lên tát cho nàng một cái bạt tai. Tô Vân Oản, nàng là cái thá gì mà ở đây ngang ngược. Cả kinh thành có ai không biết nàng ta là cô nương như thế nào: không hiểu quy củ, không biết liêm sỉ, không thông hiểu nữ tắc, tính tình nóng nảy, hoang đường. Nàng ta là cái gì mà dám đứng đây xỉa xói nàng không bằng Liễu Khanh Khanh. Tần Sương Tuyết nhịn xuống cơn phẫn nộ, bắt đầu rơi lệ, nức nở nấc lên, bộ dáng có bao nhiêu điềm đạm, yếu đuối đáng thương.
Tần Sương Tuyết yếu đuối nói: “Vân Oản muội muội, Sương Tuyết tự biết mình không sánh được bằng Vương Phi, cũng chưa bao giờ dám cùng Vương Phi so sánh. Muội nhục nhã ta thì được, nhưng không thể đem Hạ Hầu gia ra châm chọc, quan hệ giữa ta và tiểu hầu gia hoàn toàn trong sạch, chúng ta quang minh chính đại kết giao.”
Hạ Hầu Lẫm trầm mặt, sao hôm nay Oản Oản lại nóng nảy, gắt gỏng như thế. Dù Tần Sương Tuyết quả thực khiến người ta chán ghét nhưng dù gì người ta cũng là tiểu thư khuê các, chưa xuất giá, trước mặt nhiều người như thế này, lạnh lùng ngầm trào phúng, chế giễu, người bên ngoài nghe thấy không tránh khỏi bị chê cười, đặt điều. Thêm nữa chàng và Tần Sương Tuyết vốn trong sạch, nàng ta làm sao có thể thành đối tượng của chàng được, Tần Sương Tuyết cũng chẳng phải vừa, nói gì mà quan hệ trong sáng, quang minh chính đại kết giao.
Hạ Hầu Lẫm đang chuẩn bị giải thích, đã thấy Tô Vân Oản liếc mắt, lạnh lùng nói: “À ~ Vậy sao. Đúng là nhìn không ra, thì ra hai người đã kết giao! Sao ta chưa hề nghe nói qua nhỉ? Dù gì chúng ta cũng là hàng xóm, lại là thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên bên nhau! Chẳng lẽ không phải Tần Sương Tuyết ngươi tự mình đa tình, nhìn thấy Hạ Hầu Lẫm hai mắt liền sáng lên, nhịn không nổi chỉ muốn mau mau chóng chóng ngã vào lòng huynh ấy hay sao?”
Tần Sương Tuyết ban đầu còn bảo trì được sự bình tĩnh, nghe xong lời này, xác thực tia lý trí cuối cùng cũng bị cơn tức giận thiêu cháy. Tô Vân Oản chửi bới nàng ta, nếu như hôm nay không thể thuận lợi gạo nấu thành cơm với Hạ Hầu Lẫm chẳng phải thế gia công tử, tiểu thư toàn kinh thành sẽ cười vào mặt nàng ta hay sao, cả đời này Tần Sương Tuyết nàng cũng không ngóc đầu dậy được.
Nhưng Tô Vân Oản làm nhục nàng trước mặt bàn dân thiên hạ, cục tức này không thể dễ dàng nuốt xuống, nàng nhất định