Hạ Hầu Lẫm đột nhiên tiến đến ôm lấy eo nàng từ phía sau, thì thầm bên tai nàng bằng giọng nói gợi cảm, khiến cả người Tô Vân Oản như có luồng điện chạy qua, toàn thân mềm nhũn, gần như dựa hoàn toàn lên ngực chàng.
Cả cơ thể nàng nóng hầm hập như bị sốt, Tô Vân Oản cảm thân mình sắp bị thiêu đến chết rồi.
“A ___ Hạ Hầu Lẫm! Thả ta ra… Vũ Thu còn đang ở bên ngoài!” Thanh âm của nàng vì xuân dược mà trở nên kiều nhuyễn, mị hoặc, hơi run rẩy rung lên tựa như tiếng mèo kêu.
Cả thể xác và tâm hồn Hạ Hầu Lẫm chấn động, trong lòng cảm thán: XUÂN DƯỢC NÀY HIỆU QUẢ CŨNG NHANH THẬT!
Hạ Hầu Lẫm buồn cười, lồng ngực phập phồng, cánh môi mỏng ghé sát vào tai nàng, thấp giọng nói: “Hửm? Không phải Oản Oản chủ động dựa vào lòng ta à? Về phần nha hoàn kia, ta đã sớm phân phó Mạc Ngôn đưa nàng ta đi chỗ khác rồi!”
Tô Vân Oản nghe Vũ Thu đã đi mới yên tâm, nhưng lại cảm thấy có điểm không đúng, xoay người, mặt đối mặt với Hạ Hầu Lẫm, cau mày nói: “Hạ Hầu Lẫm, huynh giả vờ đau đầu? Huynh cho ta ăn cái gì! Tại sao cả người ta đều cảm thấy nóng bừng, khó chịu… A..”
Tay Hạ Hầu Lẫm bắt đầu không quy củ, cách một lớp quần áo sờ loạn xạ bộ ngực sữa đầy đặn của nàng, Tô Vân Oản bị động đến nơi nhạy cảm, không khống chế được khẽ tràn ra tiếng rên rỉ.
Hạ Hầu Lẫm mặt mày vô tội, điềm nhiên giải thích: “Không có a! Vừa rồi ta quả thực đau đầu. Ta cũng không cho muội ăn cái gì. Tất cả mọi người đều ăn những món trên bàn. Chả lẽ vì muội uống giúp ta chén rượu của Tần Sương Tuyết.”
Tô Vân Oản vừa nghĩ đến, cũng đoán được ra mấy phần, chắc hẳn Tần Sương Tuyết muốn bày mưu gạo nấu thành cơm với Hạ Hầu Lẫm, lại chẳng ngờ rằng nàng sẽ uống thay chàng ly rượu đó. Về việc Hạ Hầu Lẫm đột nhiên đau đầu, thật giả cũng chẳng còn quan trọng nữa! Hiện tại nàng chẳng quan tâm, chỉ muốn hung hăng cắn Hạ Hầu Lẫm một cái, mặc kệ tình tiết phát sinh thế nào để đến kết quả này, tóm lại là tại chàng hết.
Tô Vân Oản lập tức hành động, muốn cắn cổ Hạ Hầu Lẫm. Hạ Hầu Lẫm đoán được âm mưu của nàng, lập tức rướn người ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của nàng. Tất cả những lời nàng muốn nói đều bị chàng chặn lại. Hạ Hầu Lẫm tham lam mút lấy sự ngọt ngào của nàng, thuần thục công thành đoạt đất. Chiếc lưỡi to dài, tham lam quấn lấy lưỡi đinh hương nhỏ nhắn của Tô Vân Oản hết trêu đùa lại ve vãn.
Tô Vân Oản bị hôn đến không thở nổi, thân dưới cũng vì sự kích thích này mà ẩm ướt. Ban đầu muốn đập vào ngực chàng, nhưng cả người sớm đã không còn khí lực, yếu đuối tựa vào lòng Hạ Hầu Lẫm, nắm lấy cổ áo chàng.
Qua hồi lâu, Hạ Hầu Lẫm mới chịu buông tha cho đôi môi nàng. Cả gương mặt Tô Vân Oản đỏ bừng, mị nhãn như tơ, yêu kiều không miêu tả được thành lời. Miệng nhỏ vì chàng rời đi mà hơi chu lên giận dỗi, trên khoé môi vẫn còn đọng lại một sợi chỉ bạc đầy gợi tình, chậm rãi trượt xuống.
Tô Vân Oản cảm thấy cả người khó chịu vô cùng, nàng muốn sát lại gần Hạ Hầu Lẫm, muốn hôn chàng, yêu chàng, muốn có chàng, rất muốn, muốn đến không còn lý trí nữa.
“Hạ Hầu Lẫm… Muội khó chịu… Giúp muội…” Tô Vân Oản thẹn thùng nói, vừa nức nở vừa tự trút bỏ đống quần áo nặng nề khó chịu trên người.
Nhưng bởi vì sốt ruột lại vụng về nàng tháo mãi, tháo mãi cũng không tháo được, khó chịu đến muốn khóc.
Hạ Hầu Lẫm chăm chú nhìn nàng, một phần trong chàng muốn giúp đỡ, một phần khác lại khao khát muốn được thưởng thức cảnh thiếu nữ mình yêu thoát y trước mặt mình.
Thời gian dần trôi qua, từng lớp ý phục dần dần được tháo xuống. Thân thể trắng nõn, mịn màng như ngọc dần dần phô bày hoàn toàn trước mắt chàng. Hô hấp của Hạ Hầu Lẫm có chút gấp gáp. Vòng một đẫy đà trắng muốt như đụm tuyết, đầu vú vì dược tính mà dựng thẳng, theo từng nhịp thở của Tô Vân Oản mà hơi run lên, giống như mời gọi nam nhân đến nhấm nháp, yêu thương.
Hạ Hầu Lẫm nhìn tấm thân không trần trụi xinh đẹp, căng tràn của nàng, không khỏi động tình, vội vàng tiến lên, đè thấp thanh âm: “Oản Oản ngoan, ca ca giúp muội…” Dứt lời lập tức cúi đầu ngậm lấy đầu vú. Đầu lưỡi linh hoạt trên đùa, gặp cắn, thi thoảng còn mút mút như trẻ con thèm sữa, phát ra những âm thanh dâm đãng. Hai tay chàng cũng không nhàn rỗi, thuần thục mò xuống bờ mông trắng, trơn mịn của nàng, vỗ vỗ, thấp giọng dụ dỗ: “Dùng chân quấn chặt eo ta!”
Thần trí của Tô Vân Oản sớm đã bị tình dược đốt cháy, theo bản năng quấn lấy eo của nam nhân trước mặt. Vừa mới vòng lên, dâm dịch bên dưới đã từng giọt, từng giọt nhỏ xuống mặt đất.
Hạ Hầu Lẫm nhìn vết tích ẩm ướt trên sàn, lại càng thêm gấp gáp, giữ chặt lấy mông nàng vỗ vỗ mấy phát. Da thịt Tô Vân Oản rất mỏng, lại trắng nõn nà như đậu hũ chỉ cần chút lực liền đỏ ửng lên.
“A… nhẹ thôi, đau quá…” Tô Vân Oản vừa đau đớn vừa thoải mái, kiều mị rên lên, không biết là đau hay là thoải mái, tiểu huyệt càng ra sức phun ra mật dịch, ướt đầy đất.
Hạ Hầu Lẫm bế Tô Vân Oản lên bàn tròn, kéo chân nàng tách thành hình chữ M.
Lúc này nội tâm chàng vô cùng kích động, nhưng vẫn cố giữ vẻ trấn định. Đôi mắt chăm chú nhìn hoa huyệt non mềm, ngón tay không tự giác lật tới lật lui cánh hoa mỏng manh ngoài huyệt động: “Ừm, đúng là tiểu dâm đãng, thật là ẩm ướt…”
Tô Vân Oản xấu hổ che mặt, phủ nhận cãi lại: “Không… A ~ Ta không phải tiểu dâm đãng a…”
Hạ Hầu Lẫm “Hừ” một tiếng: “Còn nói không phải tiểu dẫm đãng, muội nhìn xem đã ướt đến mức này… hoa huyệt còn tham lam muốn mút lấy tay ta…”
Bởi vì tác dụng của xuân dược mà hoa huyệt của Tô Vân Oản vô cùng trống rỗng, thèm khát được lấp đầy. Nơi tư mật không ngừng ứa nước, lại ham muốn nuốt lấy vật gì đó đủ để thỏa mãn cơn đói tình của nó. Vừa vặn tay Hạ Hầu Lẫm ở bên dưới chơi đùa, hoa huyệt lập tức dùng sức hút lấy.
Nhưng Hạ Hầu Lẫm một mực không chịu tiến vào, còn dứt khoát rời tay đi. Hoa huyệt thèm khát trong vô vọng, khẽ đau lòng chảy nước mắt, dâm dịch chảy ra càng lúc càng nhiều. Tô Vân Oản ríu ít bật lên tiếng nức nở: “Ô ô ô… Hạ Hầu Lẫm… Ta khó chịu… Huynh mau vào.”
Hạ Hầu Lẫm nghe nàng van nài muốn được yêu thương, cũng không chịu đựng nổi. Tiểu đệ đệ của chàng sớm đã cương cứng lên, nhưng chàng cố tình không thuận theo nàng. Ai bảo tiểu nha đầu bướng bỉnh kia mấy ngày nay toàn trốn trong nhà, không thèm gặp chàng? Muốn phủi sạch quan hệ với chàng ư? Nghĩ cũng đừng nghĩ … giờ cứ để nàng đau khổ cầu xin một lúc, cho chừa… Đồ vô lương tâm.
Tô Vân Oản nhìn điệu bộ thờ ơ của Hạ Hầu Lẫm, không biết chàng đang nghĩ cái gì, cho rằng chàng không muốn giúp đỡ mình, phía dưới càng lúc càng ngứa ngáy khó chịu, cả thân thể như có hàng ngàn ngọn lửa nhỏ đang thiêu đốt, nàng không chịu nổi nữa, tự chọc ngón tay của mình vào hoa huyệt.
Ngón tay vừa xâm nhập vào trong, Tô Vân Oản không tự chủ được khoái hoạt rên lên: “A… Cho ngón tay vào… Thật thoải mái…. A… Sâu hơn một chút… Sâu hơn chút nữa….”
Tô Vân Oản cảm thấy một ngón tay không đủ thỏa mãn nàng, lại cho thêm ngón thứ hai vào: “Ừm a… Sảng khoái…