Lúc Tô Vân Oản tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã tối, chỉ thấy Vũ Thu ghé đầu vào bàn ngủ thiếp đi. Nàng đang định lên tiếng gọi Vũ Thu thì phát hiện cuống họng đau rát, giọng khản đặc không phát ra tiếng, thân thể mỏi nhừ, vô lực, nhấc tay cũng không xong. Tô Vân Oản nhíu mày cố nhớ lại: Vũ Thu… bàn tròn… Hạ Hầu Lẫm… trận hoan ái kích thích vừa rồi…Khuôn mặt nàng thoáng chốc đỏ ửng, vội vã lắc đầu, tận lực xua đuổi mấy hình ảnh nóng bỏng kia ra khỏi tâm trí. Tô Vân Oản ho khan: Khụ khụ khụ! Hả? Sao Vũ Thu vẫn không có phản ứng gì? Lại tiếp tục ho: “Khụ khụ khụ khụ khụ!” vẫn không thấy nha hoàn nhà mình có phản ứng gì! Tình huống này là sao? Bình thường nàng chỉ cần ho hai tiếng Vũ Thu sẽ lập tức có mặt, vội vã lo lắng.
Tô Vân Oản phát hiện mình không phải giả vờ ho mà là ho thật, cuống họng nàng thực sự không thoải mái, Vũ Thu thì đang nằm bất tỉnh nhân sự. Đúng lúc nàng định nhổm dậy thì bên ngoài truyền đến tiếng trò chuyện của nữ quyến, mà không phải một, hai người, có rất nhiều tiếng bước chân.
Nàng nghe thấy tiếng một nữ nhân cung kính nói: “Vương phi, xế chiều hôm nay tất cả mọi người đều có mặt ở hậu hoa viên nghe hát, nhưng hạ nhân hầu hạ tại sương phòng ở Tây Sương lại nói, trong căn phòng ở góc khuất dành cho khách nhân có chuyện bừa bãi phát sinh. Hôm nay là ngày Vương phi thiết yết, sao có thể để thứ chuyện ô uế này xảy ra, cho nên muội đưa Vương Phi đến kiểm tra một chút. Xem là rốt cuộc kẻ nào gan lớn tày trời dám làm ra thứ chuyện bẩn thỉu đó, bôi nhọ thanh danh của Vương phi.” Nghe giọng nói này, có vẻ là Tần Sương Tuyết? Nàng ta muốn dẫn Liễu Khanh Khanh đến bắt gian?
Tô Vân Oản lập tức kiểm tra bản thân một lượt, trừ tóc có chút rối, còn lại toàn thân ăn mặc chỉnh tề, không có sơ hở gì. Nàng nhanh chí nằm xuống, giả vờ ngủ, dù sao cũng nói không được...
Lập tức, có người đẩy cửa bước vào.
Tần Sương Tuyết mở cửa, đôi mắt âm độc thoáng lóe lên, trong đầu tưởng tượng sẵn khung cảnh hoang dâm vô độ, điên loan đảo phượng trong phòng, nhưng trái với dự đoán của nàng ta, căn phòng gọn gàng, chỉ thấy nha hoàn của Tô Vân Oản an nhiên tựa đầu vào bàn tròn ngủ gật, còn Tô Vân Oản thì yên ổn nằm trên giường lớn, hai mắt nhắm nghiền.
Hạ Hầu Lẫm đâu? Tần Sương Tuyết vốn nghĩ nếu đã không chiếm được Hạ Hầu Lẫm vậy thì nàng ta cũng phải hủy danh dự của chàng và Tô Vân Oản khiến người ta căm ghét kia, để hai người họ, trong yến hội hôm nay mất hết mặt mũi. Xuân dược kia dược tính cực mạnh, muốn hóa giải cũng phải mấy canh giờ, cho nên nàng chỉ cần điều tra nơi mà Hạ Hầu Lẫm và Tô Vân Oản đến, sau đó canh thời gian thật chuẩn dụ Liễu Khanh Khanh qua là được. Nhưng tại sao lại không như viễn cảnh nàng ta đã suy tính, nhìn thế nào cũng cảm thấy căn phòng này hoàn toàn bình thường như thể chẳng có chuyện gì phát sinh cả! Cái này không đúng! Cực kỳ không đúng với lẽ thường! Hạ Hầu Lẫm đâu? Tần Sương Tuyết vừa kinh ngạc, vừa phẫn nộ nắm chặt tay.
Liễu Khanh Khanh xem xét căn phòng, cảm thấy không có điều bất thường, rõ ràng không có chuyện gì ở đây, nhưng mà Tô Vân Oản hình như ngủ hơi sâu giấc, nhiều người thế này tiến vào mà nàng còn không chịu tỉnh dậy. Nàng ta đánh mắt với nha hoàn. Nha hoàn tinh ý gật đầu, tiến lên đánh thức Vũ Thu. Tô Vân Oản cười thầm trong lòng: Cảm ơn các ngươi nha, giúp ta đánh thức tiểu nha đầu Vũ Thu, ta còn đang đau đầu không biết muội ấy còn định ngủ đến bao giờ đây này.
Vũ Thu giật mình tỉnh dậy. Thấy nhiều người vây quanh mình như thế, lúng túng đứng lên thỉnh an Vương phi và các vị tiểu thư, sau đó chạy lại giường đánh thức Tô Vân Oản. Tô Vân Oản nháy mắt với Vũ Thu, ra hiệu tiểu nha đầu này đỡ mình dậy, sau đó an nhiên ngồi lên, phúc thân với Liễu Khanh Khanh, lại dùng ánh mắt nói với Vũ Thu mang nước cho nàng uống. Vũ Thu vội vàng chạy đến bàn tròn, rót đầy một chén trà mang đến cho tiểu thư nhà mình. Miệng Tô Vân Oản khát khô, uống liền mấy chén trà, ho nhẹ vài tiếng mới cảm giác tìm lại được giọng nói.
Cả đám người đứng trong phòng ta nhìn cô, cô nhìn ta, im lặng không nói. Rõ ràng họ đến bắt gian, tại sao lại thành ra tình cảnh hiện tại: CHẬM RÃI NHÌN TÔ VÂN OẢN UỐNG TRÀ. Nàng ta còn giả vờ như chẳng để ai vào mắt, việc mình mình làm, chẳng chút vội vàng, hấp tấp. Hừ Tô Vân Oản này uống gì mà lắm thế? Trâu nước thành tinh à…
Tô Vân Oản hơi ho nhẹ, giọng khàn khàn, nhưng cổ họng không còn khản đặc như trước nữa, chậm rãi nói: “Các vị đột nhiên xông vào lúc ta đang nghỉ ngơi là có chuyện gì?”
Tần Sương Tuyết dẫn đầu, hùng hổ lên tiếng: “Xế chiều hôm nay tất cả đều tập trung ở Hậu hoa viên xem hát kịch, tại sao không thấy cô và Hạ Hầu Lẫm, có phải hai người lén lút làm ra việc gian tình.”
Tô Vân Oản lạnh lùng nhìn Tần Sương Tuyết một cái, khinh thường nghĩ: Đúng là loại phụ nữ nông cạn, nhỏ nhen. Không chiếm được liền muốn hủy danh dự người ta. Nàng cười rộ lên, thản nhiên đáp: “Vương phi và các vị tiểu thư, mọi người đã đến chắc cũng thấy chỉ có ta và nha hoàn Vũ Thu của mình nằm nghỉ trong phòng? Còn về Hạ Hầu Lẫm, ta hoàn toàn không biết huynh ấy ở đâu? Hôm nay, sau khi ăn xong bữa trưa, thân thể ta có chút khó chịu, liền gọi Vũ Thu dìu ta vào phòng khách Tây Sương nghỉ ngơi! Ai ngờ ngủ một giấc mà trời đã tối thế này. Về việc