Hôm qua Tô Vân Oản thực sự quá mệt mỏi vì vậy ngủ thiếp đi đến tận sáng hôm sau. Thương tích của Hạ Hầu Lẫm đã chuyển biến tốt hơn vì vậy không cần nàng phải đi hái quả dại làm lương thực nữa, chàng đã có thể tự đi săn những con thú nhỏ về làm thức ăn. Lúc Tô Vân Oản mơ màng tỉnh dậy đã thấy Hạ Hầu Lẫm ngồi bên đống lửa, chăm chú nướng thỏ rừng. Tô Vân Oản bị mùi thịt nướng thơm nức đánh thức.
“Lẫm ca ca, chàng bắt thỏ à?” Vì vừa tỉnh dậy giọng nàng còn hơi ngái ngủ, vừa có phần lười biếng, lại có chút nũng nịu. Hạ Hầu Lẫm nghe thấy giọng nói đáng yêu này của bảo bối nhà mình thì cong môi cười, vội vàng đứng dậy, bước đến, ôm nàng, sủng nịnh gãi gãi sống mũi Tô Vân Oản, yêu chiều nói: “Heo lười, rốt cuộc cũng chịu dậy. Đúng là chỉ có dùng mỹ thực mới đánh thức được cô nương lười nhác như nàng…”
Tô Vân Oản ngượng ngùng cười: “Aiii, chỉ có Lẫm ca ca hiểu ta nhất. Mà thịt thỏ rừng này so với thịt thỏ nuôi nhốt ở kinh thành chắc chắn ngon hơn nhiều. Thịt ngon hơn, cũng giòn hơn. Hương vị cực kì hấp dẫn.” Nói đến đồ ăn hai mắt nàng lập tức sáng rỡ như sao, Hạ Hầu Lẫm bất đắc dĩ xoa xoa đầu nàng, buông Tô Vân Oản xuống, tiếp tục đi nướng thịt: “Muội nhanh đi rửa mặt đi, trở về là có thể ăn rồi. Nhanh lên, heo lười…” Giọng chàng đầy yêu thương nói.
Tô Vân Oản mặc áo quần tử tế, hoạt bát nhảy chân sáo đến bên bờ suối, còn vui vẻ ngâm nga hát: “Mặt trời lên cao, chó sủa gâu gâu, nhớ đại ca đang ở nơi thâm sơn cùng cốc ~ a a a. Dưới núi, dòng sông xanh uốn lượn chảy dài, gió du dương cuốn hàng liễu rủ ~ a a a a. Chàng có nghe thấy tiếng muội muội gọi đại ca….”
Hạ Hầu Lẫm nướng thịt trong động, nghe thấy giọng hát hào hứng, thanh thuần của nàng không khỏi bật cười. Thời gian này thật tốt, thực sự không trở về kinh thành cũng không phải ý tồi, rời xa nơi hỗn loạn, phù phiếm ấy đến nơi thế ngoại đào viên, cách biệt với đời, cùng Oản Oản xây một căn nhà nhỏ, bình yên sống bên nhau, như vậy chẳng phải rất tuyệt hay sao? Nhưng chàng vẫn muốn về kinh, chàng muốn cho Tô Vân Oản của chàng một danh phận, không thể để nàng theo chàng không minh bạch như bây giờ.
Tô Vân Oản từ ngoài chạy vào, thấy Hạ Hầu Lẫm đứng chờ mình ngay ngoài cửa động liền bổ nhào vào lòng chàng. Hạ Hầu Lẫm đỡ lấy thân thể mảnh mai của nàng, ôm chặt lấy eo Tô Vân Oản cưng chiều nói: “Thật là, tính tình vẫn hệt như trẻ con thế. Không sợ ta không đỡ được nàng hả?”
“Không sợ. Lúc nào huynh cũng đỡ được ta mà.” Tô Vân Oản cười tươi như hoa, hai lúm đồng tiền của nàng càng lún sâu, tô điểm thêm nét hồn nhiên, trong sáng.
Hai người chia nhau thịt thỏ ăn xong, Tô Vân Oản vẫn còn chưa đã miệng, liếm láp môi. Thịt này thật sự rất ngon nha. Hạ Hầu Lẫm lại đi hái về ít quả dại. Thời gian này quả là nhàn hạ, yên bình. Hạ Hầu Lẫm nhìn Tô Vân Oản ăn uống đến vui vẻ, thoải mái, nhẹ nhàng đi đến lau miệng cho nàng nói: “Đi thôi, thực hiện lời hứa ngày hôm qua của ta, đưa nàng đến rừng hoa đào.”
Tô Vân Oản giật mình, đánh giá chàng một chút, người này thực sự tốt bụng đưa nàng đến rừng đào sao? Không phải muốn làm mấy trò xấu xa đó chứ? Hạ Hầu Lẫm vừa nhìn đã biết ai đó