Tô Vân Oản trở lại kinh thành cũng chẳng đi đâu, chỉ ở trong nhà nghỉ ngơi. Về đến nhà được chăm sóc, hầu hạ mới biết thời gian ở trong núi dưỡng thương kia có bao nhiêu, gian nan vất vả: không có quần áo, không có thức ăn, phải ăn tạm quả dại chống đói. May mắn sau khi hồi phục Hạ Hầu Lẫm có thể đi săn vài con thỏ rừng, gà rừng cải thiện bữa ăn không thì đoán chừng giờ nàng chỉ còn là bộ xương khô. Sau khi trở về nhà, Tô Vân Oản cảm thấy vô cùng thảnh thơi, tứ thái.
Nhưng một số người thì không được an nhàn như nàng.
Vừa hồi kinh Hạ Hầu Lẫm, Tô Vân Bạch, Tô Vân Phi đã bị vùi trong đống công việc chồng chất. Đột Quyết muốn hòa đàm, vì vậy họ có nhiệm vụ tiếp đãi đoàn sứ thần Đột Quyết phái đến kinh thành. Thêm nữa nghe đâu đại hãn của Đột Quyết muốn đưa công chúa đến kinh thành để liên hôn cùng Đông Nhạc. Hạ Hầu Lẫm phải giải quyết một số công việc hậu chiến tranh, chẳng có thời gian đến thăm nàng. Chỉ có Mộ Song ngày ngày đến phủ tướng quân bầu bạn, đọc sách, nói chuyện phiếm với Tô Vân Oản.
“Vân Oản! Tỷ và vị Lẫm ca ca kia của tỷ cứ quyết định vậy à ~” Mộ Song vừa ăn ăn đào vừa trêu ghẹo nàng.
Dù đã biết chuyện của mình và Hạ Hầu Lẫm chắc chắn như đinh đóng cột nhưng nghe Mộ Song trêu chọc mình như vậy, nàng vẫn ý tứ đáp: “Song Song muội nói gì đó, chưa có gì là chắc chắn cả.”
Mộ Song bật cười: “Hừ thôi đi tỷ đừng hòng lừa ta. Ai đó không sợ chết chạy đến tận biên quan làm mỹ nhân cứu anh hùng mà còn nói là không chắc. Tỷ ấy à giờ chỉ cần chuẩn bị tâm lý vững vàng chờ Hạ Hầu Lẫm đến cửa rước đi thôi. Hai người đúng là một đôi oan gia hài hước, cứ quẩn quanh đấu qua đấu lại. Tỷ ấy, còn hung hăng nói người ta không ra gì. Cuối cùng vẫn phải gả cho vị sát vách kia.”
Tô Vân Oản ngượng ngùng, hờn dỗi nói: “Song Song!!”
Mộ Song cười ha ha: “Được rồi! Được rồi! Không nói nữa ~ Tô đại tiểu thư nhà chúng ta lại xấu hổ! Thôi không bàn vấn đề này nữa, chúng ta ra ngoài chơi đi. Tỷ cứ ở trong nhà thế này sẽ mốc lên mất!”
Tô Vân Oản thở dài một hơi: “Ta cũng rất muốn ra ngoài, nhưng lúc đi biên quan ta bị một vài vết thương ngoài da. Phụ thân và các ca ca ta đều không cho ta ra ngoài. Nếu biết ta cố tình trốn ra ngoài chơi trở về nhất định sẽ giáo huấn ta một trận nhớ đời.”
Mộ Song lắc lắc đầu, trầm tư nói: “Từ khi nào mà Tô đại tiểu thư nhà chúng ta nhát gan như thế, còn sợ chọc ba vị kia tức giận nữa chứ. Cứ như là trước giờ tỷ làm ít chuyện ngỗ nghịch khiến họ tức giận lắm không bằng.”
Thật ra Tô Vân Oản cũng rất muốn ra ngoài, ở nhà thêm mấy ngày nữa, chắc nàng phát dồ mất: “Nhưng mà… nhưng là… Lần này tự ý đến biên quan là ta không đúng… Ta không muốn để phụ thân tức giận thêm nữa…”
Mộ Song đứng dậy nói: “Ai ~ Hôm nay là lễ thả hoa đăng, 1 năm chỉ có một lần thôi đó. Haizzz tỷ mải đi biên quan cứu người thương mà quên cả chuyện này. Thôi được rồi, một mình ta đi xem vậy.” Tô Vân Oản nghe thấy hôm nay là lễ thả hoa đăng lập tức nhảy dựng lên. Nàng làm sao có thể quên được sự kiện quan trọng như thế. Trước nay Tô Vân Oản thích nhất lễ thả hoa đăng hằng năm, vội vàng nắm lấy tay áo Mộ Song: “Ta đi ta đi! Chúng ta lặng lẽ rời đi không cho Vũ Thu biết là được!”
“Đi đi thôi. Mau. Mau~”
Tô Vân Oản và Mộ Song nắm tay nhau lặng lẽ từ cửa hậu viện rời đi.
Tô Vân Oản ra đến bên ngoài, vươn vai hít một ngụm lớn không khí, thầm nhủ: Không khí tự do vẫn là thích nhất, cả người khoan khoái dễ chịu, tâm trạng cũng vui vẻ, hào hứng hơn. Hai vị tiểu thư nắm tay nhau, tung tăng bước về phía chợ lớn, không hề chú ý phía sau có một ánh mắt đầy hằn học đang nhìn theo…
“Ồ? Có người định xuất thủ? Bảo hộ Oản Oản chu toàn. Giải quyết sạch sẽ mấy kẻ có ý đồ bẩn thỉu kia đi.”
Hạ Hầu Lẫm ngồi tại phòng làm việc ở Bộ Binh xử lý công vụ, nghe ám vệ chàn an bài bên người Tô Vân Oản báo cáo tin tức lúc Tô Vân Oản và Mộ Song xuất phủ, có một toán người lặng lẽ theo dõi các nàng. Chàng lạnh lùng phân phó ám vệ, trong lòng cười lạnh: Là kẻ to gan nào dám ra tay với Oản Oản? Chàng phái ám vệ theo dõi Oản