Tô Vân Oản cảm nhận được tay Hạ Hầu Lẫm đặt trên áo yếm của mình, nàng hoảng hốt, đè thấp giọng nói: “Lẫm ca ca… chúng ta đang ở trên xe ngựa đó… Chàng tỉnh táo lại đi…”
Nàng còn chưa nói hết câu người nào đó đã xâm nhập vào bên trong, nắm lấy một bên tuyết trắng tùy ý xoa nắn, ngón tay thi thoảng ma sát nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đồi. Núm vú bị trêu chọc mẫn cảm dựng thẳng.
“A… Nhẹ chút…” Tô Vân Oản bị đùa giỡn đến toàn thân tan ra, mặc dù lý trí nói nàng cần phải tỉnh táo ngăn cản chàng, nhưng thân thể lại thành thật đáp lại.
Hạ Hầu Lẫm hướng xuống dưới chạm đến hoa huyệt non mềm. Nơi đó sớm đã ẩm ướt: “Tiểu dâm đãng còn nói không muốn, quần lót của nàng đã ướt sũng rồi…” Dứt lời chàng chàng cho tay vào trong quần lót, đầu ngón tay lóng lánh thứ chất lỏng gợi tình. Tô Vân Oản tưởng chàng sẽ dùng ngón tay giải tỏa cho mình, nào ngờ chàng lè lưỡi liếm sạch sẽ hoa dịch trên tay, khóe môi giương lên nụ cười mị hoặc, điên đảo chúng sinh: “Dâm thủy của Oản Oản thật là ngọt nha…”
Tô Vân Oản xấu hổ đến độ chỉ muốn chui đầu xuống đất. Nếu như không phải xe ngựa đang chạy nhanh, nàng hận không thể nhảy xuống xe trốn đi.
Tô Vân Oản nhào đến che miệng chàng, hai má đỏ bừng, lắc đầu, bối rối nói: “Đừng nói nữa… đừng nói nữa… Mắc cỡ chết đi được!”
Hạ Hầu Lẫm đùa dai liếm liếm lòng bàn tay nàng. Tô Vân Oản vừa nhột, vừa ngượng vội vàng rút tay lại, người đàn ông này sao càng ngày càng dâm tà… vậy chứ.
Hạ Hầu Lẫm ôm lấy eo nàng, thấp giọng dụ dỗ: “Oản Oản muội nhỏ tiếng một chút. Lẫm ca ca làm rất nhanh thôi… Ngoan nào…” Nói xong lập tức giật áo yếm của nàng xuống, chôn đầu trên khuôn ngực đầy đặn của nàng, say sưa gặm cắn bầu ngực sữa ngọt ngào như mật. Đầu lưỡi cặm cụi liếm láp để lại một mảng ẩm ướt trên ngực Tô Vân Oản, thi thoảng còn phát ra những âm thanh dâm mị, khiến Tô Vân Oản đỏ mặt tía tai.
“Ừm… nhẹ thôi… Ngứa quá…” Tô Vân Oản sợ gã đánh xe bên ngoài nghe thấy vì vậy cật lực đè xuống tiếng rên rỉ của mình, mà thứ âm thanh đè nén này lại vô cùng kiệu mị trêu chọc côn thịt bên dưới của Hạ Hầu Lẫm căng trướng đến phát đau.
Hạ Hầu Lẫm kéo quần, lộ ra côn thịt to lớn, sung mãn, nhanh chóng cởi quần lót của Tô Vân Oản xuống, mạnh mẽ tiến vào bên trọng.
“A ~ Lớn quá!!! Quá sâu… Lẫm ca ca…” Thân dưới mẫn cảm chảy càng nhiều nước hơn. Nhưng thứ đó của Hạ Hầu Lẫm thực sự quá lớn, tiểu huyệt không cách nào thích ứng ngay được. Lúc chàng mới đi vào hành lang hoa chật hẹp bị chèn đến phát đau, nhưng hoa tâm lại ngứa ngáy nôn nóng, hi vọng côn thịt thân thuộc mau mau hành động, nhanh chóng chiếm lấy nó, lấp đầy nó, thỏa mãn nó.
Hạ Hầu Lẫm thoải mái rên rỉ: “Oản Oản nhà chúng ta đúng là quá chặt. Dù đã ân ái nhiều lần như thế, nhưng mỗi lần ta đi vào đều kẹp ta chặt đến phát đau…”
Tô Vân Oản không chịu được Hạ Hầu Lẫm nói mấy lời thô tục, lưu manh này, thẹn thùng đánh vào ngực chàng mấy cái, mị nhãn như tơ, trừng mắt liếc chàng. Hạ Hầu Lẫm chỉ cảm thấy đáy lòng run lên, tiểu yêu tinh này đúng là biết câu dẫn chàng, kích động ham muốn của chàng.
Đợi đến khi hoa huyệt đã thích ứng được với kích thước của vị huynh đệ của chàng. Hạ Hầu Lẫm bắt đầu mãnh liệt va chạm. Tô Vân Oản không dám rên rỉ thành tiếng, vội vã lấy tay che miệng, những những tiếng hít thở gấp gáp và tiếng ư ư a a đè nén vẫn để lộ sự hưng phấn đến tột cùng của nàng.
Khóe mặt Hạ Hầu Lẫm ửng đỏ, nhìn Tô Vân Oản che miệng, đôi bầu ngực sữa phô bày triệt để trước mắt chàng, theo tiết tấu ra vào đều đặn mà nảy lên. Cảnh tượng dâm mĩ ấy khiến thú tính trong chàng bùng lên, chỉ muốn làm nát hoa huyệt nhỏ bé của nàng.
Tình dục khiến giọng chàng hơi khàn đục: Oản Oản… Đừng sợ… Cứ kêu lên… Để Lẫm ca ca nghe giọng rên rỉ mê người của Oản Oản…”
Tô Vân Oản bỏ tay xuống, sự kích tình quyết liệt bên dưới khiến nàng không khống chế nổi cao giọng, thở gấp, đứt quãng ngâm nga thành tiếng: “Hạ Hầu Lẫm… Tên hỗn đản này… Không muốn… Xấu hổ lắm… A ~ Lớn quá!! Thật sâu! … Oản Oản không được…. A ~”
Trong hoàn cảnh xấu hổ này, đầy kích thích này, hoa huyệt nhạy cảm của nàng lại càng ứa ra nhiều hơn. Thân thể cảm nhận sự sung sướng, đại lão nơm nớp sợ hãi bị phát hiện, lại làm tình trong không gian nhỏ hẹp, nửa sáng, nửa tối, khiến Tô Vân Oản cảm thấy bất cứ lúc nào nàng cũng có thể lỡ lời mà rên lên thành tiếng. Nhưng mà còn chưa để nàng kịp xấu hổ xong, Hạ Hầu Lẫm đã nhanh chóng