Hôm sau Tô Vân Oản ngồi lì trong nhà vắt trán suy nghĩ, hôm qua nàng không cho Hạ Hầu Lẫm vào nhà, để khiến chàng hôm nay phải đến tận cửa, vậy mà tại sao đến giờ chàng vẫn chưa chịu xuất hiện? Tô Vân Oản cứ thấp thỏm như thế cả ngày, đến tận khi mặt trời đã xuống núi, vẫn không đợi được Hạ Hầu Lẫm.
Tô Vân Oản buồn chán tự nghịch tay mình, trầm mặc cúi đầu. Tô Vân Bạch đứng bên ngoài, nhìn không nổi bộ dáng thất hồn lạc phách của tiểu muội nhà mình, trong lòng thầm mắng Hạ Hầu Lẫm một trận. Không phải hôm qua đã dặn y hôm nay đến rồi đó thôi? Sao còn chưa đến? Không biết Oản Oản mòn mỏi đợi y hết một ngày sao?
Đến bữa tối, cả nhà họ Tô quây quần ăn cơm, Tô Vẫn Oản vẫn thẫn thờ, nhàn nhạt liếc nhìn cả bàn ăn toàn sơn hào hải vị, lại chẳng muốn gắp cái gì, tùy tiện chọc chọc bát cơm, chẳng buồn ăn lấy một miếng.
Tô Vân Bạch, Tô Vân Phi còn có đại tướng quân Tô Lý, con nhìn cha, cha nhìn con, trong lòng cực kỳ lo lắng. Oản Oản nhà họ sao lại buồn rầu, thiếu sức sống như thế? Phải làm sao đây?
Hạ Hầu Lẫm sao ngươi còn chưa đến! Đám hạ nhân hầu hạ bên cạnh đều cảm thấy trong không khí sự căng thẳng, lạnh lẽo đang bao trùm, sợ hãi cắm cúi làm việc của mình, ngẩng cũng chẳng dám ngẩng đầu nhìn chủ tử một cái.
“Tướng quân, thiếu gia, tiểu thư. Tiểu hầu gia đến rồi!” Một hạ nhân vội vã chạy vào bẩm báo, giọng nói vui mừng, nét mặt khấp khởi. Đi theo sau hắn chính là Hạ Hầu Lẫm.
Tô Vân Oản nghe thấy Hạ Hầu Lẫm đến, liền lập tức ngẩng đầu dậy, khuôn mặt thất thần từ khi nãy hoàn toàn biến mất, trong mắt chỉ có háo hức, vui vẻ. Đợi một ngày cuối cùng huynh ấy cũng chịu đến. Có phải nàng nên thể hiện mình rất khỏe mạnh, rất tốt, rất vui vẻ, không để huynh ấy biết mình đang khó chịu trong người. Nên làm như thế nào? Không được, không được, nàng vẫn nên thận trọng một chút thì hơn.
Hạ Hậu Lẫm bước vào nhà ăn, nhìn thấy ngoài Tô Vân Oản, ba người còn lại đều đang hung tợn nhìn chằm chằm chàng, mà trong mắt Tô Vân Oản là ý cười khó có thể che lấp, lại cố ý trưng ra một khuôn mặt nghiêm túc như không có chuyện gì, làm chàng cực kỳ muốn cười.
Hạ Hầu Lẫm mặc kệ ánh mắt của ba người đàn ông nhà họ Tô, lập tức đi đến bên cạnh Tô Vân Oản, gọi hạ nhân bê một chiếc ghế đến đặt cạnh nàng. Hạ Hầu Lẫm ung dung ngồi xuống, ghé sát tới bên cạnh Tô Vân Oản, ôn nhu nói: “Oản Oản, hôm nay sao lại không ngoan như thế. Muội bỏ cơm tối thế này sao được? Hôm qua không phải còn rất khỏe mạnh, hoạt bát hay sao? Hôm nay muội đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Tô Vân Oản thấy chàng vẫn dịu dàng, quan tâm như trước, mọi buồn phiền tiêu tán trong phút chốc. Nhưng nàng vẫn còn giận con người vô lương tâm này, hôm qua chàng còn say mê tán dương Liễu Khanh Khanh như vậy, không để ý đến nàng, vì vậy phồng má lên hờn dỗi nói: “Huynh còn nhớ đến ta, ta tưởng trong lòng huynh chỉ có Liễu Khanh Khanh, chẳng có ai nữa rồi.”
Hạ Hầu Lẫm nghe vậy thì bật cười, nhanh chóng lên tiếng dỗ dành: “Xế chiều hôm nay quả thực ta có việc cần giải quyết. Xong xuôi một mạch chạy đến đây. Ai cũng không thể quan trọng hơn Oản Oản nhà chúng ta được.”
Tô Vân Oản nghe xong câu này thì tất cả mọi buồn bực trong lòng đã hoàn toàn tan biến, thậm chí trong lòng còn có ngọt ngào như ăn kẹo mật. Lẫm ca ca của nàng hôm nay có việc, làm xong liền đến tìm nàng, có thể thấy đối với Lẫm ca ca nàng quan trọng như thế nào, Liễu Khanh Khanh kia hoàn toàn không cần để ý đến nữa.
Tô Vân Phi nhìn muội muội nhà mình vì dăm ba câu của Hạ Hầu Lẫm mà tâm trạng lên xuống thất thường, trong lòng khó chịu, ghen ghét nói: “Thật sao? Xế chiều hôm nay, không phải ngươi đi gặp Liễu Khanh Khanh à?”
Tô Vân Oản nghe nhị ca nói thế, lửa giận không dễ dàng gì lắng xuống, lại bùng bùng cháy lên, thậm chí còn mãnh liệt hơn so với vừa rồi.
Thì ra xế chiều hôm nay huynh ấy đi tìm Liễu Khanh Khanh, cái gì mà công vụ quan trọng, thì ra chỉ toàn là lừa gạt. Đối với huynh ấy Liễu Khanh Khanh quan trọng như vậy ư? Không thì vì sao huynh ấy đến chỗ Liễu Khanh Khanh trước rồi tối muộn mới đến chỗ nàng? Nàng thật ngốc, vừa rồi chỉ vì thấy huynh ấy mà vui sướng, chỉ vì được nghe mấy lời ngon ngọt của chàng mà hạnh phúc không thôi. Quả là một trò cười.
Sắc mặt Tô Vân Oản lập tức trầm xuống, Hạ Hầu Lẫm không hiểu vì sao mà vừa nhắc đến Liễu Khanh Khanh, Oản Oản của y lại xù lông, lập tức không vui như thế?
Tô Vân Oản bật dậy, bởi vì phẫn nộ mà giọng nói của nàng sắc bén hơn ngày thường: “Hạ Hầu Lẫm, tốt nhất là huynh đi tìm Liễu Khanh Khanh của huynh đi, so với cô ta, ta đâu có chút phân lượng* nào gì. Tô Vân Oản ta cũng không cần sự bố thí tình thương này. Về sau, mong huynh đừng đến Tô gia ta nữa! Còn bây giờ mời huynh cút đi cho.”
*không có chút phân lượng nào: ý chỉ không được đặt nặng trong lòng, không quan trọng
Hạ Hầu Lẫm vô cùng ngạc nhiên, tiểu nha đầu này chưa bao giờ lớn lối với chàng như thế, còn nói chàng cút đi. Hạ Hầu Lẫm không hiểu, sốt ruột nói: “Oản Oản, buổi chiều thực sự Liễu Khanh Khanh tìm ta có việc.”
Tô Vân Oản không còn khống chế được cảm xúc của mình nữa, nước mắt trào ra, thi nhau rơi xuống: “Huynh cút ra ngoài.” Dù có thật là thế thì đã sao, hiện tại trong lòng huynh ta đã không còn quan trọng nữa, với huynh, hiện tại Liễu Khanh Khanh là ưu tiên số một.
Hạ Hầu Lẫm nhìn Tô Vân Oản khóc đến lê hoa đái vũ (1), lòng khẽ thắt lại, hoảng hốt không biết phải làm thế nào. Ở cùng nhau mười mấy năm, lúc nào chàng cũng chỉ nhìn thấy nụ cười vô tâm vô phế, trong sáng không phiền lo của nàng. Nàng luôn đi theo chàng, quấn lấy chàng nũng nịu, thi thoảng giở tâm tính trẻ con giận hờn vô lý với chàng, nhưng cho tới nay Hạ Hầu Lẫm chưa từng nhìn thấy Tiểu Vân Oản của chàng khóc đến tê tâm liệt phế như thế. Oản Oản khóc đau lòng như vậy, làm thế nào mới có thể dỗ được?
Tô Vân Bạch trừng Tô Vân Phi một cái, thật là hết nói nổi tên ngốc này, cái hay không nói chỉ biết nói cái dở, không biết là tiểu muội nhà mình cực kỳ ghét Liễu Khanh Khanh hay sao? Lại còn nói như vậy, đúng là thích rước phiền phức vào người.
Tô Vân Phi nào biết muội muội nhà mình hôm nay lại đa sầu, đa cảm như thế, chỉ là chàng ghen tị, muội muội ruột của bọn họ hằng ngày đều quấn lấy Hạ Hầu Lẫm, so với ca ca cùng cha mẹ còn thân thiết hơn. Khó được dịp nắm được điểm yếu của y, chàng chỉ muốn áp chế uy phong của y một chút, sao bỗng nhiên lại chọc muội muội khóc thành dạng này. Tô Vân Phi cực kỳ phiền muộn, ảo não, im lặng đứng một lúc, cuối cùng tiến về phía Tô Vân Oản, ôm lấy muội muội nhà mình, cúi đầu dỗ dành: “Oản Oản đừng khóc, Hạ Hầu Lẫm không phải không quan tâm muội, chỉ là hắn thích Liễu Khanh Khanh. Về sau muội lại có thêm một tẩu tử xinh đẹp, hiền lành, yêu thương, chiều chuộng muội, không phải càng tốt hơn sao?”
Hạ Hầu Lẫm còn đang bối rối đứng một bên không biết phải làm sao, cũng chẳng biết phải dỗ dành Tô Vân Oản thế nào, đột nhiên nghe Tô Vân Phi nói mình