“…..Nếu anh ấy nhớ rõ, sao anh ấy lại thờ ơ với em như vậy?”
Giọng nói của Ôn Dĩ Ninh đột nhiên trầm thấp lại tủi thân, kéo suy nghĩ của Thẩm Tự Chi quay trở lại.
Thẩm Tự Chi đứng dậy, quỳ một gối xuống đất đối diện với Ôn Dĩ Ninh, ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt đang rũ xuống của cô.
“Anh ấy không phải cố ý thờ ơ.”
“Chỉ là anh ấy sợ hãi.
Một khi cảm xúc mất kiểm soát, anh ấy sẽ khiến cô gái nhỏ của mình sợ hãi.”
Ôn Dĩ Ninh vẫn cúi đầu, giọng nói càng ngày càng nhỏ: “Vậy anh nói xem, tại sao ngày đầu tiên em gặp anh ấy, anh ấy không cho em gọi là anh Thẩm, còn có ý tránh né em nữa.”
Thẩm Tự Chi nghe vậy, cười cười khe khẽ, nâng tay Ôn Dĩ Ninh lên, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cô một nụ hôn.
“Hành lý nặng quá, anh ấy không muốn cô gái nhỏ của mình vất vả.”
“……”
“Anh ấy cũng không muốn ở trong lòng cô ấy, vẫn mang thân phận của một "anh trai".”
Đôi môi mỏng khô ráo cọ qua mu bàn tay, có chút ngứa, Ôn Dĩ Ninh giãy giụa một chút, không tránh ra.
“Nhưng mà…… Anh ấy có bạn gái nha.”
“Anh ấy không có.”
Nói rồi, Thẩm Tự Chi thuận thế ngồi xuống cạnh Ôn Dĩ Ninh, “Kia chẳng qua chỉ là một người cũng chẳng được xem là bạn bè, quen biết lúc học đại học, gần đây vì liên quan đến kịch bản mới, tới hỏi anh vài vấn đề thôi.”
Giọng điều người đàn ông giống như đang dỗ dành, lại dịu dàng từ tính quá mức, vang lên bên tai, khiến cho vành tai của Ôn Dĩ Ninh không khống chế được nóng lên.
Cô ôm càng chặt gối ôm trong tay, cả khuôn mặt giống như vùi và trong đó: “ Nhưng mà vòng tay của cô ấy giống vòng tay của anh ấy như đúc.”
“Của anh ấy là do em tặng, không lý do gì lại mua cái giống y đúc cho người khác.” Thẩm Tự Chi ôm Ôn Dĩ Ninh vào ngực, cảm giác được cả người cô mềm mềm, không có cự tuyệt.
Vì thế càng lần tới, muốn hôn hôn đỉnh đầu cô: “Không cần nghĩ quá nhiều, anh ấy chỉ thích em.”
Ôn Dĩ Ninh mơ mơ màng màng gật gật đầu, “Nếu là sự thật thì tốt rồi, cảm ơn anh an ủi em.”
Giờ phút này ngay cả cô cũng không có ý thức được, trong vô thức, thân thể của cô đã gần như dán trên người Thẩm Tự Chi.
Sợi tóc của cô gái nhỏ cọ qua cọ lại gáy anh, một mùi thơm thoang thoảng quanh quẩn quanh thân anh .
Thẩm Tự Chi cố chống lại ham muốn muốn giữ chặt gáy cô mà hôn lên môi cô, đem cô ôm vào trong ngực: “Anh trả lời em nhiều câu hỏi như vậy, em có phải cũng nên trả lời anh vài câu hỏi không?”
“Câu hỏi gì?” Ôn Dĩ Ninh dựa vào vai anh, vẻ mơ màng trong mắt không giảm, quá