Trở lại phòng, Ôn Dĩ Ninh lại thả mình trên giường một hồi, sau đó chậm rãi đứng dậy, ngồi xuống bàn, mở máy tính lên vẽ bản thảo.
Trong lúc chờ máy tính khởi động, cô ngẫu nhiên liếc nhìn sang bên phải, liền nhìn thấy một vết lõm nhỏ ở giữa ghế sô pha bên cạnh.
Đôi mày thanh tú của Ôn Dĩ Ninh nhướng lên nghi hoặc.
Thường ngày cô không thích ngồi trên chiếc sô pha này, nếu cô muốn nghỉ ngơi đều trực tiếp nằm trên giường, đã hơn nửa năm rồi cô không ngồi lên nó.
Chẳng lẽ có người khác từng vào phòng cô?
—— Vậy chỉ có thể là Thẩm Tự Chi.
Nhưng vì sao anh lại vào phòng cô?
“……”
Trong đầu nhanh chóng chuyển động, vô số loại suy đoán ùn ùn kéo đến.
Ôn Dĩ Ninh im lặng, lấy hết can đảm đem cuốn sổ đặt ở bên tay lấy tới trước mặt, ngập ngừng lật sang trang mới nhất ——
“Tôi thích Thẩm Tự Chi.
”
“Không phải là thích kiểu thích anh trai.
”
“Là loại rất thích rất thích ấy.
”
Vài dòng chữ được viết vô cùng nghiêm túc cứ tự nhiên ánh vào mi mắt.
Tay Ôn Dĩ Ninh run lên, xém tý nữa xé mất tờ giấy này.
Suy đoán biến thành hiện thực, đại não Ôn Dĩ Ninh trống rỗng, chỉ có ba chữ ở trước mắt cô không ngừng bay qua.
——Xong, đời, rồi.
Cô nói mà, hôm nay Thẩm Tự Chi lãnh đạm với cô như thể cô đã làm chuyện gì sai lầm nghiêm trọng lắm vậy.
Chẳng lẽ là, cô trực tiếp tỏ tình với Thẩm Tự Chi?
Ôn Dĩ Ninh nhìn chằm chằm vào ba dòng chữ kia, nhìn đến mức một dòng biến thành hai dòng chồng lên nhau, trái tim đập thình thịch, chột dạ đến mức cả nửa ngày không nói lên nổi một câu.
Khó trách sao mà Thẩm Tự Chi không trả lời tin nhắn của cô, cũng không thèm để ý đến cô.
Biết rõ còn cố phạm, tội thêm một bậc.
……
Nếu đã phạm lỗi rồi thì không thể nào chối cãi được, trước mắt biện pháp duy nhất là tìm xem có cách nào để sửa chữa hay không.
Ôn Dĩ Ninh yếu ớt sờ sờ điện thoại, gõ một đoạn văn bản dài định gửi cho Thẩm Tự Chi.
Cuối cùng lại cảm thấy không ổn lắm nên đã xóa hết đi.
Chỉ để lại một câu.
[Sweety: Em xin lỗi, em biết giữ chừng mực, sau này em sẽ giữ khoảng cách với anh.
]
Cô cảm thấy, lúc này, chắc là Thẩm Tự Chi cũng chả muốn nghe cô dông dài giải thích lằng nhằng đâu.
Thôi thì trực tiếp hứa đi cho rồi.
-
Cùng lúc đó, đại học Hải Thành.
Một người đàn ông và một người phụ nữ đứng đối diện nhau trong hành lang trống của tòa nhà dạy học.
Thẩm Tự Chi dùng một tay cầm di động, rũ mắt xem tin tức.
Không biết anh bấm vào cái gì, ánh mắt đột nhiên chìm xuống, khí tức quanh người giảm xuống rất nhiều.
Người phụ nữ bên cạnh anh cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhẹ nhàng gọi anh.
“Giáo sư Thẩm, anh vẫn nghe chứ?”
Thẩm Tự Chi nghe thế, tinh thần hồi phục lại, tập trung ánh mắt vào tài liệu đang cầm trên tay của người phụ nữ, giống như vô tình giơ tay nhấc điện thoại lên, đúng lúc chặn đầu ngón tay của người phụ nữ chạm vào vai mình.
“Ừ.
”
Vẻ mặt Triệu Uyển trong nháy mắt cứng đờ, rồi lại nhanh chóng phục hồi trạng thái ban đầu: “Những tài liệu này không có vấn đề gì lớn, phải không ?”
Thẩm Tự Chi lại “Ừ” một tiếng, đẩy tài liệu trở về: “Không có việc gì nữa thì tôi xin phép đi trước một bước.
”
“Chờ một chút!” Triệu Uyển vội vã gọi anh lại, chờ anh dừng bước chân, nửa đùa nửa thật: “Em quấy rầy anh như vậy, anh không muốn được trả công gì sao?”
Cô ta ra vẻ nghịch ngợm mà chớp chớp mắt: “Ví dụ như, em mời anh ăn một bữa cơm chẳng hạn.
”
“Không cần.
” Thẩm Tự Chi đẩy nhẹ kính, đường cong khóe môi càng thêm lãnh đạm, “Ngày hôm qua đã nhận được tạ lễ của cô rồi, không cần phải tạ lễ nữa.
”
“Chúng mình quen nhau nhiều năm như vậy rồi, anh còn khách sáo với em à?” Triệu Uyển cười, “Hơn nữa, em còn phải cảm ơn anh về ý tưởng của kịch bản này nữa, lý do này thôi cũng đủ để em lại cảm ơn anh thêm lần nữa rồi?”
Thẩm Tự Chi im lặng hai giây, bỗng nhiên chậm rãi nở một nụ cười nhạt.
“Cô thật sự muốn cảm ơn tôi?”
Triệu Uyển phát giác ra có trò hay, ánh mắt sáng lên,