Ban đêm trời mưa lớn, trên đường cũng không có mấy chiếc xe.
Thẩm Tự Chi sau khi lên xe cũng không quan tâm đến Ôn Dĩ Ninh nữa, chuyên chú lái xe.
Trong khoảng thời gian ngắn trong xe chỉ có tiếng điều hòa và tiếng máy xe.
Ôn Dĩ Ninh bị dọa sợ, ngồi trên xe ôm cánh tay nửa ngày bình tĩnh lại, rốt cuộc thần kinh mới thả lỏng.
Điều hòa phả ra từng làn hơi ấm áp dễ chịu, dần dần thả lỏng tứ chi bị cứng đờ.
Ôn Dĩ Ninh xoay xoay cổ, nhìn về phía bên trái cửa sổ xe.
Hạt mưa đan thành lưới dày đặc trên cửa sổ, dòng nước ngược chiều xe cộ, phản chiếu ánh đèn neon bên đường, giống như những đốm sáng tụ lại, chói mắt sáng ngời.
Từ góc độ của cô, có thể nhìn xuyên qua khe hở của cửa sổ và chỗ ngồi, nhìn thấy cửa sổ ô tô ở ghế lái.
Thái độ lái xe nghiêm túc của người đàn ông được phản chiếu trên kính, nhưng dù sao thì nó cũng có vẻ mơ hồ, hai mắt bị kính che mất, Ôn Dĩ Ninh không thể phân biệt được là đang vui hay đang tức giận.
Mưa ngoài cửa sổ vỗ vào kính xe từng giọt, Ôn Dĩ Ninh đang nhàm chán muốn chết, đột nhiên nhớ lại lần trước anh đưa cô về nhà.
Ngày hôm đó cũng là ngày mưa, anh vừa vặn xuất hiện trước mắt cô ngay lúc cô cần anh nhất.
Anh sao có thể lúc nào cũng trùng hợp như vậy, đúng lúc xuất hiện bên cạnh cô.
Nỗi nghi hoặc này chỉ thoáng lướt qua trong đầu cô rồi biến mất, Ôn Dĩ Ninh không hiểu rõ được tâm trạng lúc này của mình là như thế nào.
Giống như bí mật bị chôn chặt trong lòng giờ lại bị vén mở một góc.
Nhưng cô cũng không dám suy nghĩ sâu xa thêm.
Sao có thể chứ.
Càng muốn biết, đến cuối cùng càng thất vọng thôi.
“Bên cạnh tay em có một cái gối, mở ra có thể làm chăn đắp.”
Nhìn thấy vẻ câu nệ của cô gái nhỏ qua gương chiếu hậu, Thẩm Tự Chi lãnh đạm mở miệng.
Ôn Dĩ Ninh nghe theo lời của Thẩm Tự Chi nhìn qua.
Ngay bên cạnh cô, một chiếc gối màu vàng nhạt gọn gàng nằm đó, căng phồng đầy đặn, nhìn qua có vẻ rất thoải mái.
Chỉ là phối với một chiếc xe màu đen đơn giản này, thật sự không thấy hài hòa cho lắm.
Là đồ của con nít nữ đi.
Đầu ngón tay chạm vào mép gối, chất vải cotton êm ái, mềm mại, ấm áp vô cùng.
Ôn Dĩ Ninh nhịn không được cẩn thận mở miệng: “Thẩm Tự Chi.”
“Hửm?”
“Bạn gái anh, sẽ không tức giận chứ?”
Cả người cô ướt dầm dề thế này, chắc chắn sẽ khiến cho chăn ướt nhẹp theo.
Cho dù bạn gái anh không tức giận, chiếu theo thói quen thích sạch sẽ của anh, chắc chắn cũng không thoải mái đâu.
Tay vươn ra, lại thấp thỏm thu về.
Thẩm Tự Chi hơi ngả người ra sau, quay đầu liếc nhìn cô một cái.
Bỗng dưng cười nhạt một tiếng.
“Cọ cả người đầy nước mưa lên quần áo trên người tôi, lúc đó sao không hỏi tôi có tức giận hay không?”
Không để cho Ôn Dĩ Ninh kịp đứng dậy lên, anh đã lạnh lùng ra lệnh: “Ngồi xuống.”
Ôn Dĩ Ninh đành phải từ bỏ ý định ngồi xổm đi, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.
“Siêu thị chỉ có màu này thôi.” Thẩm Tự Chi lại đưa tầm mắt nhìn về phía trước, đẩy đẩy gọng kính, “Mua cho em, lúc về nhà nhớ mang về phòng em.”
“Oh……”
Lúc này Ôn Dĩ Ninh mới bằng lòng cầm lấy gối ôm nhỏ, kéo mở khóa bốn chung quanh, đem chăn mở ra, đắp lên người.
Dùng vải mềm mại đem bản thân cuộn tròn lại, cảm giác được cơ thể từ từ ấm lên.
Ôn Dĩ Ninh khịt khịt mũi, mang theo giọng mũi nói: “….Cảm ơn anh.”
“Cứ nói cảm ơn mãi, lại chả biết thay đổi.” Thẩm Tự Chi xoay cần lái, “Lần sau đi ra ngoài, trực tiếp gửi định vị cho tôi.”
“Được…”
Xe lái vào tiểu khu, vững vàng dừng lại.
Thẩm Tự Chi ném cho cô một cây dù: “Chân đứng vững được không? Đứng được thì xuống xe đi.”
Ôn Dĩ Ninh nhận dù, giơ ra bên ngoài cửa mở ra.
Tuy nhiên, cô đã đánh giá quá cao phản ứng của cơ thể, ngay khi chân chạm đất, di chứng của quá trình gắng sức trước đó khiến cô mất thăng bằng.
Một cánh tay đúng lúc ôm lấy eo cô, giúp cô đứng vững.
Ôn Dĩ Ninh ngẩng đầu nhìn lại.
Tròng kính của người đàn ông bị lấm tấm vài giọt nước, mái tóc đen trên trán cũng ướt đẫm.
Những giọt nước tụ lại, nhỏ xuống, chảy dài qua xương quai hàm xinh đẹp, len lỏi qua hầu kết, trượt dần vào trong cổ áo.
Cô chỉ cần tiến về phía trước một chút, là có thể……
Hôn lên.
“……”
Khoảng cách gần như thế, Ôn Dĩ Ninh thậm chí bắt đầu không phân biệt được lý do chân mình mềm nhũn là vì đâu.
Thẩm Tự Chi dường như không chú ý đến ánh mắt của Ôn Dĩ Ninh, “Có thể đi về phía trước được không?”
“Có….thể.” Ôn Dĩ Ninh không chắc chắn lắm, cảm giác được cánh tay vững vàng của người đàn ông còn đang ôm lấy eo cô.
Thanh âm lại càng bối rối hơn, “Em có thể tự mình đi, nếu không, anh buông tay ra ?”
“Muốn tôi đỡ em đi?”
Thẩm Tự Chi nâng nâng mí mắt, làm bộ buông tay ra.
Mất đi chỗ dựa, Ôn Dĩ Ninh quả nhiên đứng không vững được, một giây trước khi cô ngã sấp xuống, cổ áo bị người ta nắm lấy.
“Muốn đỡ thế này?”
Cảm giác không thoải mái từ trên cổ truyền xuống làm Ôn Dĩ Ninh nhanh chóng lắc đầu.
Thẩm Tự Chi buông tay ra, lần nữa ôm lấy eo cô.
-
Về đến nhà, Ôn Dĩ Ninh có lẽ bị lạnh thật, tắm rửa xong liền hắt xì hơi không ngừng.
Để Thẩm Tự Chi giúp cô rót một ly nước ấm, Ôn Dĩ Ninh tìm được thuốc, lúc ngồi chờ ở mép giường cũng không quên đem điện thoại đi sạc pin.
Màn hình sáng lên, sau một hồi khởi động máy, hơn hai mươi thông báo nhắc nhở xuất hiện trước mắt cô.
Cuộc gọi nhỡ cuối cùng là một phút trước.
Đến từ Đường Thư Nguyệt.
Ôn Dĩ Ninh không dám gọi điện thoại lúc đang sạc pin, mở khung chat ra, nhắn tin báo bình an cho Đường Thư Nguyệt.
Đường Thư Nguyệt ngay lập tức trả lời sau một giây.
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Mẹ kiếp, hôm nay cậu thực sự dọa chết tớ rồi.
Ngay khi nghe thấy tiếng chuông báo động trong thang máy, linh hồn tớ cũng bị dọa bay đi rồi.
Tớ chạy xuống lầu tìm cậu ngay lập tức, kết quả chả thấy cậu đâu, chỉ thấy mỗi tên cặn bã kia.
Tớ tức điên lên đánh cho hắn một trận.
Mẹ nó chứ, có phải gã ta theo dõi cậu không?]
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: May mà cậu an toàn về đến nhà.
Tớ còn gọi điện cho cả em trai cậu luôn, nếu mấy phút nữa mà không liên lạc được với cậu, tớ trực tiếp đi