Sau khi bị Thẩm Tự Chi cự tuyệt, Ôn Dĩ Ninh đi đằng trước, không dám tiếp tục nói chuyện với anh nữa.
Bầu không khí giữa hai người lại trùng xuống lần nữa.
Về đến nhà, Ôn Dĩ Ninh mở cửa nhìn quanh một vòng, chắc chắn không có chỗ nào lung tung bừa bãi, mới nhường đường để Thẩm Tự Chi tiến vào.
Căn hộ không lớn lắm, bên trong có một phòng ngủ chính, một phòng ngủ cho khách, còn có thêm một phòng sách nhỏ.
Ôn Dĩ Ninh giới thiệu sơ qua một chút về phòng bếp, liền dẫn Thẩm Tự Chi đến trước phòng cho khách.
“Trước đây người nhà em đến thường sẽ ở phòng này, có người quét dọn định kỳ, trong khoảng thời gian này anh hãy….”
Ôn Dĩ Ninh vừa nói vừa duỗi tay mở cửa.
Mở cửa được một nửa động tác liền dừng lại.
Tí tách tí tách -----
Tiếng nước chảy từ phòng vệ sinh, vọng qua phòng khách truyền vào lỗ tai cô.
Thẩm Tự Chi đứng sau Ôn Dĩ Ninh, nghe âm thanh nhìn về phía phòng vệ sinh.
Bóng người mơ hồ đong đưa phía sau tấm kính thủy tinh mờ, đèn sưởi đang mở, nhìn có vẻ đúng là có người đang tắm rửa.
Ôn Dĩ Ninh ho nhẹ hai tiếng, muốn cho bớt xấu hổ, “Chờ một chút ạ.”
Cô vừa nói vừa làm bộ muốn đóng cửa nhưng ngay lúc này, giọng nói trong phòng vệ sinh đúng lúc vang lên—
“Ôn Dĩ Ninh, chị về thật đúng lúc.
Lấy khăn tắm với quần áo mang vào cho em với.”
Là một giọng nam trẻ tuổi.
Thẩm Tự Chi nhướng mày, rũ mắt nhìn về phía Ôn Dĩ Ninh: “Bạn trai?”
Cảm nhận được hơi thở trầm ấm của người đàn ông quanh thân, Ôn Dĩ Ninh vội vàng lắc đầu, muốn giải thích: “Không phải….”
Cạch, cạch.
Giọng nói bị đánh gãy lần nữa.
Cửa phòng vệ sinh bị kéo ra, từ trong ló ra một cái đầu ướt rượt, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn: “Ôn Dĩ Ninh, sao chị còn chưa…..Đây là bạn trai chị hả?”
“……”
Ôn Dĩ Ninh bỗng dưng cảm thấy huyệt Thái Dương giật thình thịch đến phát đau.
“Lê Hướng Dương, lần sau em có muốn qua đây tắm nhờ, có thể báo trước cho chị một tiếng được không?”.
Giọng nói của cô trời sinh đã mềm mại, cho dù ngữ khí khi nói chuyện cũng không khách khí chút nào, thế mà nói ra lại chả có tý ti lực công kích nào, thậm chí còn có chút giống như làm nũng.
Lê Hướng Dương không bị ảnh hưởng chút nào, thản nhiên nhìn cô: “Cái này cũng không thể trách em được, em đã gửi tin nhắn cho chị rồi, là chị không đọc thôi.”
“…Được rồi.” Ôn Dĩ Ninh chấp nhận số phận tiến lên, không quên quay đầu giải thích với Thẩm Tự Chi: “Đây là em trai em, Lê Hướng Dương.”
Cô vừa cầm khăn tắm vừa bất đắc dĩ nói: “Lê Hướng Dương, không phải bảo em kêu chị là chị sao? Đừng có không biết trên dưới như thế.”
Lê Hướng Dương bĩu môi, nói qua loa có lệ: “Đã biết ạ…”
Ôn Dĩ Ninh than nhẹ một tiếng, trong lòng tự nhủ 18 lần, không cần so đo với con nít ranh.
Sau khi đem quần áo vứt toán loạn ở trên giường cầm lên, vừa mới chuẩn bị đưa đi, trên tay bỗng nhiên nhẹ bớt.
Không biết từ khi nào phía sau đã có một luồng hơi thở quen thuộc gần sát bên người.
Mũi gỗ thông nhàn nhạt cùng với xúc xảm ấm áp của đầu ngón tay vô tình chạm vào, giống như lông vũ lướt qua dây thần kinh xúc giác của cô.
Theo đó là một dòng điện lưu nhỏ, lan khắp toàn thân.
Ôn Dĩ Ninh hơi kinh ngạc, ngón tay vô ý thức rụt lại, vừa hay đầu ngón tay móc phải cổ áo thun, ngăn cản hành động của đôi tay trước mắt kia.
“Buông tay.” Thẩm Tự Chi cúi người, nhẹ giọng nói ở bên tai cô.
Thân hình của người đàn ông phía sau rất cao, đứng đó cũng có thể phủ xuống một bóng râm bao trùm cả người cô, có một cảm giác áp bách nhẹ nhẹ.
Ôn Dĩ Ninh không dám quay đầu lại, tay chân luống cuống buông ra, cả hô hấp cũng vì vậy mà hỗn loạn lên.
Cảm giác áp bách loé lên rồi chợt lướt qua, Thẩm Tự Chi nhận quần áo từ trên tay cô xong, thần thái tự nhiên đi về phía Lê Hướng Dương, đem đồ vật giơ trước mặt cậu.
Lê Hướng Dương hiển nhiên không nghĩ tới người đưa đồ lại là Thẩm Tự Chi, sửng sốt một giây nhanh chóng tiếp nhận.
“Bụp” một cái đóng cửa lại.
Thẩm Tự Chi vẫn là trưng biểu cảm hờ hững nhạt nhẽo đó, làm xong hết rồi, thản nhiên nhấc chân ra khỏi phòng.
Ôn Dĩ Ninh không nhìn ra được cảm xúc của anh, sợ đi ra ngoài cùng sẽ khiến anh không vui, đành phải ngồi ở mép giường chờ Lê Hướng Dương ra ngoài.
Cô bỗng nhiên nhớ tới còn chưa trả lời tin nhắn của Đường Thư Nguyệt, vì thế lấy điện thoại ra.
Vừa mở khung chat ra, Đường Thư Nguyệt đã lã liên hoàn pháo thể hiện sự bất mãn đang dâng cao của mình.
[ Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Sao cậu không trả lời tớ? Có tiến triển gì mới rồi hả? ]
[ Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Cậu an tâm, chỉ cần dựa vào khuôn mặt kia của cậu, chắc chắn đã thắng bước đầu tiên rồi.
Dù có là ai cậu cũng chỉ cần xông lên phía trước.
Chắc chắn cua đứt anh ta.! ]
……
Ôn Dĩ Ninh đọc hết tất cả các tin nhắn, trong đầu lại lần nữa hiện lên biểu hiện xa cách vừa rồi của Thẩm Tự Chi, ánh mắt lại ảm đạm.
[Sweety: Chả có việc gì đâu, ngẫu nhiên gặp được một người lớn lên đúng “gu” của tớ thôi, chỉ là lướt qua nhau mà thôi TvT.
]
Đợi nửa phút, Đường Thư Nguyệt dùng giọng điều hận sắt không thể rèn thành thép trả lời:
[ Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Cậu sợ cái gì chứ.
Có thể gặp được người khiến mình rung động khó biết bao nhiêu chứ.
Sao cậu không thể lấy hết can đảm mà xin cách thức liên hệ của người ta chứ?]
[ Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Bỏ đi, đỏ đi, lần sau tớ giúp cậu.
]
Ôn Dĩ Ninh xem xong liền tắt màn hình.
Bỏ đi, những chuyện này chỉ mình cô biết, tự giữ trong lòng là được rồi, có cái gì đáng nói đâu.
Đèn sưởi trong phòng vệ sinh tối xuống, Lê Hướng Dương xoa xoa tóc đi ra, nhìn quanh bốn phía không thấy bóng dáng Thẩm Tự Chi đâu, nghi hoặc hỏi: “Ôn Dĩ Ninh, người đàn ông kia đâu?”
Ôn Dĩ Ninh từ từ ngẩng đầu lên, chớp mắt: “Lần sau nhớ kêu chị.
Không phải mẹ đã nói với em rồi sao? Đó là Thẩm Tự Chi, anh của em.”
Sau khi nói rõ ngọn nguồn một cách đơn giản cho Lê Hướng Dương, Lê Hướng Dương trừng trừng đôi mắt, hung hăng kéo khăn tắm đang lau tóc một cái: “Không phải chứ, không phải chứ? Chị cứ không đề phòng như vậy?”
“Anh ta nói anh ta là Thẩm Tự Chi thì đúng là Thẩm Tự Chi hả? Chẳng may người khác giả mạo thì sao? Chị vốn dĩ đã chả có mắt nhìn người gì, lỡ ra…..”
Ôn Dĩ Ninh mở album ảnh, lắc lắc trước mặt cậu: “Mẹ gửi ảnh chụp cho chị rồi, không nhận sai người đâu.”
Lê Hướng Dương im lặng vài giây, giọng điệu đột nhiên trở nên âm trầm: “Lỡ như, em nói là lỡ như, mẹ gửi sai ảnh thì sao?”
Cậu dừng một chút, lại nói lời đầy thấm thía: “Chị nghĩ mà xem, nếu anh ta là một nhà thiên văn học vĩ đại, sao có thể trẻ như thế được, lại còn đẹp trai như vậy? Không phải em nói quá đâu, mấy người làm nghiên cứu đó, không hói đầu đã là may lắm rồi, anh ta thế kia chỗ nào giống….”
“Phụt.” Ôn Dĩ Ninh nhịn không được cười thành tiếng.
“Chị còn cười! Rốt cuộc chị