Nụ hôn này đến vô cùng mãnh liệt, giống như cơn mưa xối xả giữa mùa hè, không hề báo trước, lại như không kiểm soát được.
Hơi thở đan vào nhau, môi lưỡi quấn quýt, Ôn Dĩ Ninh cố gắng nín thở, cổ ngước lên đến mỏi.
Kỹ thuật hôn môi của người đàn ông có chút ngô nghê, lại không chút cấu trúc nào nhưng lại khiến cho cô không thể nào thoát ra được.
Cô giống như chú thỏ nhỏ gặp nạn, bị người ta từng bước từng bước áp sát, rồi lại bại lui liên tục.
Nụ hôn kéo dài mãi không ngừng.
Hơi thở của Ôn Dĩ Ninh có chút khó khăn, cố gắng mở to hai mắt, dùng ánh mắt biểu đạt.
Lại chỉ có thể thấy, nửa khuôn mặt của người đàn ông chìm vào bóng đêm, ánh mắt lạnh lẽo, sâu không thấy đáy.
Ánh mắt kia như có ma lực, từ thời khắc chạm vào đó, trái tim Ôn Dĩ Ninh khẽ run lên, cả người trong thoáng chốc liền vô lực, mềm mại ngã xuống.
Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu như sóng triều dâng lên, đánh úp vào cô, cô chỉ có thể khép mắt lại lần nữa, bị bắt thừa nhận nụ hôn đó hết lần này đến lần khác.
……
Hôn xong.
Người đàn ông lui lại một bước, buông cánh tay đang bị kiềm chế của Ôn Dĩ Ninh ra.
Ôn Dĩ Ninh xoay xoay cổ tay, mới vừa buông lỏng, liền cảm giác trên môi truyền đến cảm xúc xa lạ.
Cô lập tức căng thẳng cả người.
Lại thấy người đàn ông trước mặt đứng thẳng lên, từ trên cao nhìn xuống nhìn cô.
Anh dùng ngón tay nâng cằm cô lên, đầu ngón tay cái nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi cô, hơi hơi thở dốc, sau đó âm thanh trầm thấp tràn đầy nguy hiểm cất lên.
“Em thích ai, hả?”
Trong lòng Ôn Dĩ Ninh tức khắc nảy ra một suy đoán.
Cô không thoải mái, giãy giụa cơ thể, thử thăm dò hỏi: “Anh xem livestream buổi ký tặng?”
Thẩm Tự Chi không nói gì, giống như cam chịu.
Trách không được tức giận đến vậy…..
Ôn Dĩ Ninh nhớ đến bài viết trên vòng bạn bè mà Đường Thư Nguyệt cho cô xem kia.
Ngọn nguồn mọi chuyện trong chớp mắt sáng tỏ.
Thẩm Tự Chi thấy Ôn Dĩ Ninh mất hồn, liền xoa bóp gương mặt cô giống như trừng phạt, đem cô giam vào giữa mình và một góc nhỏ.
“Không muốn nói cho tôi?”
Ngữ điệu so với lúc trước lạnh hơn, thậm chí có cảm giác uy hϊếp.
“……”
Cảm nhận được khí tức nguy hiểm quanh thân người đàn ông lại tràn tới lần nữa, Ôn Dĩ Ninh bỗng chốc cảm thấy uất ức.
Rõ ràng là anh thích cô trước, sống chết cũng không nói rõ cho cô biết, không nói rõ ràng thì cũng thôi đi.
Thế mà lại vì một câu nói của cô, đi ăn giấm, lại còn hung dữ với cô.
Lúc cô về cũng không quên mang sữa bò về cho anh, anh vậy mà còn hung dữ với cô nữa.
Đồ của cô rơi hết xuống đất rồi, không cho cô nhặt lên còn bóp tay cô đến mức phát đau.
……
Càng nghĩ càng uất ức, Ôn Dĩ Ninh rũ mắt xuống, bỗng chốc nước mắt cứ thế chảy ra rồi.
Thẩm Tự Chi còn chưa đợi được câu trả lời của Ôn Dĩ Ninh, đầu ngón tay bỗng nhiên cảm nhận được một giọt chất lỏng ấm áp chảy qua.
Anh hơi giật mình, đem đèn bật lên, ánh sáng màu vàng ấm áp chỗ cửa ra vào buông xuống, rọi vào những giọt nước mắt trên mặt cô gái nhỏ.
Ôn Dĩ Ninh không muốn nhìn anh, quay mặt sang một bên, chớp chớp mắt một lúc, vài giọt nước mắt lại rơi xuống.
Tức giận.
Thẩm Tự Chi thấy thế, trong mắt hiện lên vẻ hoảng loạn.
Anh duỗi tay muốn giúp Ôn Dĩ Ninh lau đi những giọt nước mắt đó, Ôn Dĩ Ninh lại dịch người xích qua một chút, vừa vặn né tránh.
Không muốn để ý tới anh.
Trên môi hơi sưng truyền đến một trận đau đớn, Ôn Dĩ Ninh ngồi xổm xuống, đem những thứ vừa mới rơi xuống đất nhặt hết lên, đi đến trước bàn uống nước.
Đặt mọi thứ lên trên bàn uống nước, cô cũng ngã nhào lên ghế sô pha, sau khi đem nước mắt lau khô, cũng không nói gì, càng không để ý đến người nào đó.
Thẩm Tự Chi vẫn đứng ở đó, môi mím chặt, không dám tiến lên.
Biểu hiện trước giờ vẫn đem mọi chuyện nắm trong lòng bàn tay, hiếm khi xuất hiện vết rách.
Hai người cứ thế, một ngồi một đứng, cả căn phòng chỉ mở một ngọn đèn nhỏ ngay cửa ra vào.
Không khí phút chốc trở nên đè nén quá mức.
Ôn Dĩ Ninh ngồi một lát, bắt đầu mở quà ngày hôm nay mang về.
Mở được một nửa, tâm trạng cô giống như khôi phục được một chút, quay đầu nhìn về phía Thẩm Tự Chi: “Sao anh còn đứng đấy như khúc gỗ vậy? Qua đây giúp em bóc quà đi?”
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của người đàn ông, Ôn Dĩ Ninh quay đầu lại, hơi dịch dịch thân mình nhường cho anh một chỗ.
Vớ vẩn, cô thích Thẩm Tự Chi như vậy, nếu thực sự vì chuyện này mà hoàn toàn phá vỡ, cô không nỡ đâu.
Tức giận thì tức giận, cần nói rõ ràng vẫn phải nói rõ ràng.
Thẩm Tự Chi ngốc lăng một lúc, nâng bước ngồi xuống cạnh người cô.
Đèn nhỏ chỗ cửa ra vào không quá sáng, chiếu không qua chỗ này, Ôn Dĩ Ninh bóc quà mắt có chút khó chịu.
Cô cũng không ngẩng đầu lên: “Bật đèn đi.”
Thẩm Tự Chi cũng không có phản ứng gì, nghe lời đi bật đèn.
Tầm nhìn rõ ràng hơn rất nhiều, Ôn Dĩ Ninh vừa lòng tiếp tục bóc quà.
Trong lúc đó, cô nghe thấy Thẩm Tự Chi nhỏ giọng mở miệng.
“Xin lỗi em.”
“Hả?” Ôn Dĩ Ninh liếc mắt nhìn em một cái, rồi thu hồi tầm mắt.
Thẩm Tự Chi không biết cách phải dỗ dành người khác như thế nào, sau khi nói xin lỗi xong, thấy Ôn Dĩ Ninh không có phản ứng gì, chỉ đành lấy những phần quà ngoài tầm tay Ôn Dĩ Ninh, mở chúng ra giúp cô.
Hành động mở quà rất đơn giản, lại bị anh dùng thái độ thành kính như nâng niu trân bảo mà làm.
Khóe mắt Ôn Dĩ Ninh nhìn thấy dáng vẻ này, nhìn không được nhỏ giọng cười cười.
Thấy cũng sắp xong rồi, cô buông đồ vật trong tay xuống, giống như vô tình hỏi: “Anh không phải muốn biết em thích ai sao?”
Động tác trên tay Thẩm Tự Chi dừng lại một chút, vẻ mặt vẫn cứ lạnh nhạt như vậy.
“Em không cần phải nói cho tôi.” Anh nói, “Tôi sẽ không ép em nữa, xin lỗi.”
Giọng điệu có chút hời hợt, suy sụp.
Ôn Dĩ Ninh bỏ đồ trong tay xuống, ghé sát vào người anh cọ cọ, cười đến như con hồ ly nhỏ giảo hoạt, vừa mềm mại vừa gian xảo.
“Không muốn nghe thật à?”
“Ừm.” ánh mắt Thẩm Tự Chi lạnh lùng, “Dù gì cũng không liên quan tới tôi.”
“Vậy nếu, có quan hệ với anh thì sao?”
Ý cười trên mặt Ôn Dĩ Ninh càng lan rộng thêm cố ý úp úp mở mở.
Quả nhiên, sắc mặt Thẩm Tự Chi lại càng khó coi hơn.
Anh vẫn cố gắng duy trì lý trí, cố gắng để giọng nói của bản thân bình tĩnh nhất có thể: “Là ai, Trần Tự?”
Gần như