Ôn Dĩ Ninh nghe thấy tiếng gọi liền đi qua đó, thấy ngay một đám nam sinh trẻ tuổi đang cười cười với cô.
Trong nhà ăn ồn ào náo nhiệt, bọ họ hình như còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, tiếp tục lớn tiếng: “Thưa cô, chỗ này có hai ghế trống….
.
”
Ôn Dĩ Ninh không biết nên đáp lại thế nào, xấu hổ vẫy vẫy tay với bọn họ.
“Không đúng….
” Vương Ninh Ninh vừa nghe, cảm thấy có cái gì không đúng lắm, vội xác nhận lại.
“Bọn họ gọi cậu là gì?”
Ôn Dĩ Ninh xấu hổ chớp chớp mắt, không biết trả lời thế nào.
Lúc này đám nam sinh kia lại đồng thanh hô lên: “Thưa cô….
”
Ôn Dĩ Ninh đỡ trán: “Lần này nghe rõ rồi nhỉ?”
Nói xong cô không muốn lằng nhằng với Vương Ninh Ninh, liền đi qua phía bọn họ.
Ngồi xuống cùng với bọn nhóc này, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với ngồi cùng Vương Ninh Ninh.
Cho dù cô có thể chịu đựng được Vương Ninh Ninh, cô cũng không muốn Thẩm Tự Chi có bất kỳ tiếp xúc nào với cô ta.
Ôn Dĩ Ninh bước đi thật nhẹ nhàng, làn váy bay bay, bước chân thong thả đến bên kia.
Để lại Vương Ninh Ninh với vẻ mặt khó có thể miêu tả, ngây ngốc đứng ở đó.
-
Ôn Dĩ Ninh còn chưa đi đến nơi, hai nam sinh trong nhóm đó đã vội đứng lên tiếp, giống như sợ giữa đường cô lại đổi ý, đi kè kè bên cạnh, không để cho cô có ý định chạy trốn.
Đợi đến khi cô đến nơi, bọn nhóc còn phô trương đến mức giơ tay làm một động tác “mời.
”
Ôn Dĩ Ninh chống lại ánh mắt tò mò của mọi người, ra vẻ bình tĩnh ngồi xuống.
“Thưa cô, giáo sư Thẩm đâu rồi ạ?”
Ôn Dĩ Ninh vừa mới ngồi xuống, ngay lập tức có người nhịn không được, sáp đến bên cạnh cô, vừa hỏi vừa ra vẻ muốn hóng hớt.
Ôn Dĩ Ninh nhéo nhéo sống mũi, ngăn cản không cho bọn họ ồn ào: “Các em, có thể đừng gọi tôi như vậy được không?”
“Tại sao ạ? Không phải cô với giáo sư Thẩm đang yêu nhau sao ạ?”
Đám nam sinh đang lúc sức sống tuổi trẻ phơi phới, không sợ nhất là bị cự tuyệt, mấy người họp lại một đám, cười hi ha trêu chọc cô.
Ôn Dĩ Ninh không chịu nổi sự nhiệt tình và tò mò quá mức của nhóm người này, đôi tay đặt trên đầu gối, không tự giác nắm chặt lại.
Trong lúc cô không biết phải trả lời như thế nào, trước mặt đột nhiên có thứ gì đó được đặt xuống.
Nhìn kỹ mới thấy, là cơm thịt bò nạm mà cô nhờ Thẩm Tự Chi lấy giúp.
“Cô ấy không có yêu đương với tôi.
”
Thẩm Tự Chi đứng sau lưng Ôn Dĩ Ninh, nhàn nhạt nói.
Mấy nhóc nam vội nhường ra một chỗ cho Thẩm Tự Chi, để anh có thể ngồi xuống cạnh Ôn Dĩ Ninh.
Thẩm Tự Chi ngồi xuống rất tự nhiên, còn giúp Ôn Dĩ Ninh gắp hết đám rau thơm bên trên đĩa cơm của cô vào chén của mình.
Sau khi thấy Thẩm Tự Chi đến, mọi người ngại áp lực mà anh đem tới, đều bớt phóng túng lại.
Thấy vậy, mọi người giống như được thêm dầu vào lửa, lại ngay lập tức có động lực hóng hớt.
“Hai người như vậy còn không được xem là đang yêu nhau ạ?”
Có người tỏ vẻ không thể nào tin nổi, chỉ chỉ vào phần ăn của Ôn Dĩ Ninh, rồi lại chỉ vào chén Thẩm Tự Chi, “giáo sư Thẩm, thầy cũng đừng nói dối ạ, hành động này của thầy không lừa được bọn em đâu.
”
Thẩm Tự Chi không dao động xíu nào, cười nhạt một cái.
Ngay sau đó, trước ánh mắt bao người, ôm lấy bả vai Ôn Dĩ Ninh, kéo lại gần người mình.
“Còn chưa yêu được, tôi đang theo đuổi cô ấy.
”
“Da mặt cô ấy mỏng, các em cứ trêu trọc nữa, sẽ dọa cô ấy sợ.
”
Rõ ràng chỉ chậm rãi nói có hai câu, thế mà lại làm cho người nghe xung quanh, càng nghe càng lạnh sống lưng.
Mọi người im bặt, dùng ánh mắt lên án nhìn chằm chằm vào vẻ mặt tự nhiên của Thẩm Tự Chi.
Rò ràng là đang uy hϊếp mà!
Nghĩa bóng, đại khái là….
.
Nếu cứ trêu trọc nữa, bạn gái của giáo sư Thẩm bị mấy người dọa sợ chạy mất, mấy người phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.
Nhớ tới hình ảnh Thẩm Tự Chi bẻ đôi cây thước, mấy người đồng thời rùng mình một cái, dùng ánh mắt không phục tiếp tục lên án.
Còn chưa yêu được, đang theo đuổi cô ấy?
Thầy tay cũng đã nắm rồi, còn không phải là đã tóm được người rồi sao, nói gì nữa chứ?
Ha hả.
Còn sợ người ta bị dọa chạy mất.
Hoàn toàn ngó lơ sự ai oán của mấy người xung quanh, Thẩm Tự Chi buông tay đang ôm Ôn Dĩ Ninh ra, cúi đầu vén lại tóc cho cô.
Đầu Ôn Dĩ Ninh càng cúi thấp xuống, ra vẻ chăm chú ăn cơm, dưới bàn lại nhấc chân đá anh một cái.
Thân phận người theo đuổi này, anh sử dụng đến là thuận tay.
-
Tuy nói đám nhóc này không sợ trời không sợ đất, trước mặt ai cũng dám trêu đùa cười cợt.
Nhưng dưới khí thế mạnh liệt của Thẩm Tự Chi, bọn họ cũng chỉ có thể cúi đầu chịu thua.
Mấy bạn nhỏ nhanh nhanh chóng chóng ăn cho hết phần cơm của mình, rồi lại im im nhìn nhau một vòng, lại cười ha ha tìm cớ chuồn mất.
Có mấy người trước khi đi còn không quên trêu thêm lần nữa.
“Thưa cô, lần sau lại tới nữa ạ!”
Ôn Dĩ Ninh đang chậm rãi lùa cơm vào miệng mình, bỗng nhiên nghe thấy những lời này, xém tí nữa úp mặt vào trong dĩa cơm rồi.
Bất đắc dĩ ngước mắt lên nhìn, thấy bóng dáng bọn họ kề vai sát cánh bước đi, bật cười: “Đã bảo đừng có gọi bậy nữa rồi mà.
”
Thẩm Tự Chi không nói gì, nhướng nhướng mày.
Có vẻ rất vừa lòng.
“Nhưng mà cũng phải nói, em rất là nhớ nhung khoảng thời gian học đại học này.
” Ôn Dĩ Ninh chọc chọc đũa vào dĩa cơm còn dư, bỗng nhiên nói.
Tuy rằng cô cũng chỉ mới tốt nghiệp cách đây hai năm.
Nhưng nhìn những đứa trẻ tinh thần phấn chấn, bộ dáng bồng bột, nhịn không được có chút nhớ nhung.
Tốt nghiệp xong ra đời, xã hội lại giống như một cái chảo nhuộm màu khổng lồ, đem mọi người nhuộm thành những màu sắc khác nhau, làm cho bọn họ dần dần mất đi khí phách hồn nhiên của tuổi trẻ.
Ngay cả người không bị ảnh hưởng bởi môi trường làm việc như cô cũng còn như thế, nói gì đến những người khác.
Nghĩ thế, Ôn Dĩ Ninh lại đột nhiên chuyển sự chú ý lên Thẩm Tự Chi.
Cô có chút tò mò, nhẹ giọng gọi: “Thẩm Tự Chi.
”
“Gọi anh là gì?” Thẩm Tự Chi mắt nhìn thẳng, buông đũa xuống.
“……A Tự.
” Ôn Dĩ Ninh lại nhỏ giọng gọi.
Trọng điểm không phải cái này, cô cũng buông đũa xuống theo, lại hỏi tiếp: “Lúc anh học đại học, có trải qua giống như bọn họ không?”
Bỗng nhiên Ôn Dĩ Ninh rất muốn biết, lúc học đại học, Thẩm Tự Chi sẽ có bộ dạng gì.
Đón nhận ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của cô gái nhỏ, Thẩm Tự Chi nhẹ nhẹ lắc đầu.
“Lúc ở trường học, anh có thói quen một thân một mình.
” Lúc anh nói chuyện, giọng nói không có chút xíu tình cảm nào, chỉ giống như đang kể lại một sự thật.
“Ngoài