Trong suy nghĩ của Đường Thư Nguyệt, không có chuyện gì mà rượu không giải quyết được.
Say khi say rượu tỉnh lại, Đường Thư Nguyệt cũng quên luôn Giang Trí Lâm.
Cần gì phải buồn phiền vì một người đàn ông cặn bã lâu như vậy.
Huống chi cuộc sống của mình vẫn do mình làm chủ, sau đó cô lại đâm đầu vào công việc, cũng không rảnh nghĩ mấy chuyện linh tinh này nữa.
Trong lúc đó Giang Trí Lâm cũng có ý liên lạc với cô, nhưng cô ghi thù rồi, cho dù anh ta có nhảy nhót thế nào, cô cũng không tha thứ.
Dần dà, Giang Trí Lâm cũng từ bỏ, không đến làm phiền cô nữa.
Nhưng cuộc sống của cô chưa bình lặng được bao lâu, lại gặp phải phiền phức rồi.
Tiếng gõ cửa hai dài một ngắn, “cộc,cộc” lại vang lên.
Đường Thư Nguyệt nhận nhịn không động đậy, tiếng gõ lại càng kịch liệt hơn.
Bên ngoài truyền đến giọng nói cà lơ phất phơ của Lê Hướng Dương: “Chị Nguyệt, mở cửa.
”
“……”
Đường Thư Nguyệt không tình nguyện chút nào đi mở cửa ra.
Bên ngoài Lê Hướng Dương vẫn mang bộ dạng cợt nhả đó, trên tay còn ôm quả bóng rổ dơ dơ, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
Đường Thư Nguyệt lui về sau một bước, thấy cậu bước thẳng vào nhà tắm của cô, trước khi vào còn không quên nói một câu: “Cảm ơn nha, chị Nguyệt.
Lúc đóng cửa cũng không đóng kỹ, Đường Thư Nguyệt thấy thế, đi lên giúp cậu khóa cửa, còn nói thêm: “Bên cạnh nhà tôi không phải có cái khách sạn thuê theo giờ à? Chị cậu không cho cậu qua đó tắm cũng không đến mức chạy đến chỗ tôi chứ?”
……
Bên trong truyền đến tiếng nước chảy, Lê Hướng Dương còn chậm rì nhả ra mấy chữ: “Không có tiền.
”
Đường Thư Nguyệt: “……”
Nhóc con này thi đại học xong là chạy tới Hải Thành, nói muốn vừa học vừa làm, tiền chưa kiếm được mấy đồng, bóng rổ chơi không thiếu trận nào.
Cứ thế có kiếm được tiền tiêu vặt mới là lạ.
Ai kêu cô là chị chứ, chăm sóc bạn nhỏ một chút cũng là chuyện phải làm.
Trong lòng yên lặng rủa xả một trận, Đường Thư Nguyệt không thèm để ý đến Lê Hướng Dương trong phòng tắm nữa, ngồi xếp bằng trên sô pha, mở máy tính lên bắt đầu làm việc.
Vốn dĩ hôm nay là cuối tuần, cũng không biết ông chủ nổi cơn điên gì, bắt cô ở nhà cũng phải tăng ca.
Nhân viên tầng chót không có nhân quyền, cô chỉ có thể nghe theo.
Đường Thư Nguyệt chuyên tâm làm việc, lát sau lại nghe thấy cửa phòng tắm vang lên một tiếng cạch.
Tiếng nước truyền qua khe cửa càng rõ hơn, Đường Thư Nguyệt chưa kịp quay đầu đã nghe thấy Lê Hướng Dương hỏi: “Chị Nguyệt, khăn tắm của em đâu?”
Đường Thư Nguyệt đứng lên xem, nửa người trên của Lê Hướng Dương thò ra đập ngay vào mắt cô.
“Phi lễ chớ nhìn.
”
Cô nhanh chóng dời mắt đi, để máy tính qua một bên, đứng dậy đi về phía ban công, “À, chị quên mất, lúc trước phơi bên ngoài chưa có thu vào cho cậu.
”
Dừng lại một chút, cô nhắc: “Đừng có thò người ra nhiều thế, ướt hết sàn nhà, lúc đó cậu đi mà dọn, chị không biết.
”
“Vâng ——”
Còn đổi giọng.
Đường Thư Nguyệt thở dài một hơi, rút khăn tắm xuống, ném qua khe cửa cho Lê Hướng Dương, lại quay về ghế ngồi.
Nhìn chằm chằm màn hình lần nữa, tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Lê Hướng Dương mặc một cái quần đang xoa xoa tóc bước ra.
Thỉnh thoảng có giọt nước rơi xuống, trượt qua lồng ngực, lại chảy qua cơ bụng sáu múi, mất hút trong lưng quần.
Đường Thư Nguyệt chỉ định lướt mắt xem qua thôi, ai biết lại nhìn thấy cảnh này, cuối cùng không rời mắt đi được.
Lê Hướng Dương thấy dáng vẻ đó của Đường Thư Nguyệt, vòng tay lại, còn nói giỡn, “Em nói chứ chị Nguyệt, chị đừng bảo em chị chưa nhìn thấy cơ bụng của con trai bao giờ nha.
”
Bị nói đúng tim đen, Đường Thư Nguyệt phản bác, “Nói gì đó, ai bảo chị chưa nhìn thấy…”
Tuy rằng đều là ở trên mạng.
Ngoài đời đúng là cô chưa bao giờ nhìn gần như vậy.
Tuy nói thế nhưng cô cũng không dễ dàng thừa nhận.
Ít nhất không được mất mặt trước tên nhóc này.
Nghĩ thế, lá gan Đường Thư Nguyệt cũng to ra, ánh mắt vốn trốn tránh giờ cứ thế nhìn thẳng.
“Mau mặc quần áo vào, cẩn thận cảm lạnh.
”
Cũng phải, một nhóc quỷ mới cấp ba, cô sợ cái gì.
Lê Hướng Dương thấy thế, nhăn này, đi lên nói: “Quần áo em mới bị dính nước rồi, chờ phơi khô đã, giờ không có gì mặc.
”
“Hơn nữa bây giờ là mùa hè, em sợ gì cảm lạnh.
”
“….
” Đường Thư Nguyệt chỉ tay, “Được rồi, nhưng mà cậu mau sấy tóc đi, chị Nguyệt cậu còn bận làm việc…”
Còn chưa nói xong, tay đã bị Lê Hướng Dương nắm lấy.
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Đường Thư Nguyệt, Lê Hướng Dương hài lòng cười ra tiếng, “Cho nên, chị có muốn nhân lúc em không có quần áo mặc, sờ cơ bụng em không?”
……
Đường Thư Nguyệt nghe thế, bỗng thấy bàn tay đang cầm tay mình cho chút nóng lên.
Giống như có một dòng điện từ cổ tay cô lén lút lan khắp các mạch máu, cô không được tự nhiên rút tay lại.
Chỉ là một tiểu tử còn chưa tốt nghiệp cái gì cũng không biết, cô thẹn thùng gì chứ.
Chắc là thấy bản thân khó lắm mới luyện được cơ bụng, muốn khoe với cô thôi.
Đừng nghĩ dông dài.
Mau mau tỉnh lại.
Trái tim đập thình thịch của Đường Thư Nguyệt bị bắt phải ổn định lại, chỉ nhìn đường cong chỗ eo của cậu, cố tình nói với vẻ khinh thường: “Mới có sáu múi cũng đòi khoe? Đợi luyện được thêm hai múi nữa rồi nói, được rồi, bỏ tay ra, chị đây đang bận.
”
Nói xong làm bộ muốn tránh khỏi tay cậu.
Lê Hướng Dương thuận theo buông tay Đường Thư Nguyệt ra, thấy cô chẳng lưu luyến gì quay người nhấc máy tình lên, đáy mắt có chút tiếc nuối.
“Vậy được,” cậu lắc lắc tay, không đứng đắn nổi khom lưng dựa sát vào Đường Thư Nguyệt, “Lần sau cho chị sờ.
”
Giọng nói cố ý đè thấp của thanh niên gần sát bên người, Đường Thư Nguyệt bị hoảng sợ, đánh sai cả chữ.
“……”
Cô liếc xéo Lê Hướng Dương một cái, bỗng nhiên lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, kéo khăn tắm đang vắt trên cổ cậu xuống, quất liên tục liên đầu cậu.
“Cậu lại phá chị làm việc nữa xem? Còn có lần sau?” cô cười nghiến răng nghiến lợi, “Có sức thế sao không đi dọn phòng tắm đi, chị cậu chiều cậu, tôi đây không có đâu.
”
Lê Hướng Dương bị đánh đau, nhanh chóng phản ứng lại, cướp khăn tắm lại, nhanh chóng phủ lên đầu.
Thiếu niên 18 thân hình cao lớn, rất dễ làm cho Đường Thư Nguyệt đang ngồi không thể cướp lại khăn tắm.
Thậm chí còn khiến cô cảm nhận được cảm giác áp bức nhàn nhạt.
Mùi sữa tắm thơm mát nhẹ len vào các giác quan, trong lòng Đường Thư Nguyệt xẹt qua cảm xúc khác thường, lại nhanh chóng bị quẳng đi.
Đường Thư Nguyệt quỳ trên sô pha, với tay một lúc vẫn không lấy được khăn tắm, cô đơn giản từ bỏ.
Cô đẩy bụng Lê Hướng Dương một phen giống như trả thù cậu, rồi cam chịu nói: “Đừng nghịch nữa, mau đi dọn dẹp phòng tắm đi.
”
Như là cái đứa không được dạy bảo, thần sắc Lê Hướng Dương cứ không đáng tin kéo dài âm, rất là cợt nhả: “Tuân mệnh….
”
-
Từ sau chuyện kia, Đường Thư Nguyệt thường xuyên liên lạc với Lê Hướng Dương hơn.
Thời gian dần trôi qua, sự tồn tại của Lê Hướng Dương trong cuộc sống của cô ngày càng nhiều.
Đường Thư Nguyệt cũng không nói rõ được cảm giác của mình khi ở cùng Lê Hướng Dương.
Có lẽ cuộc sống cho cô quá nhiều áp lực, nên khi ở cùng một chỗ với Lê Hướng Dương, cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với lúc bình thường.
Nói thẳng ra là, lúc buồn chán có cậu tấu hài giải tỏa áp lực cho.
Ngày lại ngày trôi qua, chớp mắt đã tới tết âm lịch.
Kết thúc công việc cuối cùng trong tay, Đường Thư Nguyệt đang muốn thảnh thơi một chút, lại nhận được điện thoại của ba mẹ.
Thời khắc nhìn thấy tên người gọi, biểu hiện của Đường Thư Nguyệt có thể dùng hai từ “sụp đổ” để hình dung.
“Mẹ….
” cô nhận điện thoại, hết hơi hết sức tìm kiếm lý do, “Năm nay cuối năm công ty bận lắm, muốn con ở lại đây tăng ca….
”
“Việc gì quan trọng mà phải tăng ca như vậy? Tết nhất rồi, không xin nghỉ được à?” giọng nói sang sảng của mẹ Đường truyền đến, bắn như súng liên thanh, “Hơn nữa tết dương lịch con cũng không về, giờ Tết nhất cũng không về, ra cái giống gì chứ?”
Đường Thư Nguyệt há mồm, lại không tìm được lý do gì cãi lãi, “Vâng” một tiếng rồi cúp máy.
Vì sao bố mẹ giục cô về gấp như vậy, cô rất rõ.
Đơn giản là giục cô mau tìm người yêu.
Bên phía nhà cô có tục lệ tảo hôn, sớm cưới sớm sanh, trai gái đủ tuổi kết hôn là bắt đầu giục dã, đã thành lệ rồi.
Nhưng Đường Thư Nguyệt không muốn.
Ít nhất với cô mà nói, cô không muốn qua loa giao tương lai của mình cho người khác.
Tết dương lịch đồng ý giả làm bạn gái cậu, đi về cùng cậu, cũng xuất phát từ suy tính này.
Vốn dĩ cô cho rằng, bản thân cách độ tuổi này, còn rất xa.
Lại không nghĩ tới, chớp mắt một cái, cậu nhóc lúc nào cũng theo đuôi đi dạo phố với cô và Ôn Dĩ Ninh, giờ cũng đã đến tuổi có bạn gái rồi.
Trong đầu lại xẹt qua hình ảnh Lê Hướng Dương, Đường Thư Nguyệt lắc lắc đầu.
“Thèm vào.
”
Nếu nhóc con này lớn hơn 2-3 tuổi, không chừng cô có thể kéo hắn về ứng phó với bố mẹ.
Không nghĩ nhiều nữa, Đường Thư Nguyệt lắc lắc đầu, quăng mấy ý nghĩ linh ta linh tinh ra sau đầu, đặt vé về quê.
-
Đón tết năm nay không phải ở nhà Đường Thư Nguyệt, mà đi đến nhà thân thích.
Quê ở nông thôn, sau khi đến, còn phải ngồi xe thêm mấy giờ nữa.
Đường Thư Nguyệt trở về nhà đêm giao thừa một ngày, nghĩ là về trễ một ngày sẽ bớt đi một ngày ở bên kia.
Lúc ngồi xe nhàm chán, Đường Thư Nguyệt mở di động, liền nhận được tin nhắn của Lê Hướng Dương.
Là một ảnh chụp phong cảnh bên ngoài trang viên được chụp từ ban công ra.
Phải về quê, tâm trạng không tốt lắm, Đường Thư Nguyệt trả lời có lệ vài chữ.
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Kỹ thuật chụp ảnh của nhóc con cũng không tệ nhỉ.
]
Một lát sau, Lê Hướng Dương trả lời cô:
[Kono Dio da: Chị có muốn chụp cho em một bức phong cảnh bên chị không?[ ủy khuất ][ ủy khuất ]]
Đường Thư Nguyệt giơ máy lên, lại nhìn thấy cửa sổ xe quá bẩn, có chụp cũng không thấy được gì, nên thôi.
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Không tiện, đang trên đường về quê, bên này cũng không có gì hay.
]
Cùng lúc cô gửi tin qua, Lê Hướng Dương lại gửi mấy tấm hình sang.
Là một bàn đồ ăn rất thịnh soạn.
[Kono Dio da: Cơm chiều [ đắc ý ]]
Đường Thư Nguyệt bôn ba một ngày, chỉ ăn một hộp mì ăn liền: “……”
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Thèm vào!!!!!!!!!]
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Cậu đợi đó, lần sau gặp cậu nhất định đánh cho cậu nằm bẹp luôn!!!]
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Chuẩn bị chịu đòn đi!!!không cho phản kháng!!!]
Đánh chết nhóc con.
Tuy luôn miệng an ủi mình không đói bụng, nhưng Đường Thư Nguyệt nhìn bức ảnh đó ba bốn lần, đột nhiên thấy bụng mình kêu lên rổn rảng.
Lúc này Lê Hướng Dương còn cố ý thêm một đao, lại gửi tin nhắn cho cô.
[Kono Dio da : Ăn ngon lắm nha, đáng tiếc chị Nguyệt lại không đến….
muốn em gửi qua cho chị không?]
Đường Thư Nguyệt cảm thấy Lê Hướng Dương đang cố ý khiêu khích mình, trả lời hai chữ “ha hả” xong thì không để ý đến nữa.
Đúng lúc có hơi say xe, cô ngủ một lát.
Lúc tới quê, trời đã tối rồi.
Đường Thư Nguyệt đoán không sai.
Ban đầu họ hàng nhìn thấy cô, cũng chỉ ân cần hỏi han, không nhắc gì đến chuyện bạn trai.
Đường Thư Nguyệt cũng mừng, thuận theo giả ngu, có thể kéo dài được lúc nào hay lúc đấy.
Nhưng mà, cho dù cô có cố gắng giả ngu đến mức nào, họ hàng cũng không bỏ qua cho cô dễ thế.
Năm mới còn chưa qua được mấy ngày, trên bàn ăn mấy họ hàng thân thích khoe sự nghiệp xong rồi, nói chuyện đồn nhảm xong rồi, cuối cùng đề tại tự nhiên chuyển đến con cháu là cô.
Mấy đứa nhỏ cùng thế hệ, trong nhà Đường Thư Nguyệt lớn nhất, nên cô cũng thành cái đích cho người ta chỉ trích.
“Nguyệt Nguyệt? gần đây có yêu đương gì không? Cũng 23 rồi, mau tìm người ổn định đi.
”
Ngồi đối diện với Đường Thư Nguyệt, không biết là cô bảy dì tám nào bỗng dưng nhắc đến cô.
Đường Thư Nguyệt gắp một đũa thức ăn, che đi vẻ xấu hổ: “Không ạ, cháu mới tìm được việc, muốn tập trung cho sự nghiệp ạ.
”
“Sao lại nói thế chứ….
” Họ hàng kia thấy cô nói thế, bô bô mở miệng, “Con gái cố gắng làm việc thế làm gì, tìm người đàn ông nào đó phù hợp gả đi, anh ta nuôi cháu.
”
“Đừng có giống cô gái nhà hàng xóm kia, 30 tuổi rồi còn chưa gả được, cô thấy bố mẹ nó mỗi ngày gấp điên rồi, cũng không có mấy người muốn lấy nó.
”
“……” Đường Thư Nguyệt vùi đầu ăn cơm, không biết nên nói cái gì.
Mẹ Đường ngồi bên thấy thế, kéo áo cô: “Đừng ăn mãi, đáp lời đi.
”
Nói xong bà còn cười với người họ hàng kia: “Nói cũng phải, đợi ăn tết xong, tôi sắp xếp cho nó đi xem mắt.
”
Vị họ hàng kia vỗ tay một cái, giọng nói vui mừng lắm, kích động nói: “Chờ tết xong làm gì, chỗ này bọn tôi đúng lúc có mấy thanh niên ngang ngang tuổi với nó.
Mấy ngày này đi ra ngoài nhiều chút, gặp gỡ nhau, không chừng lại thành đôi.
”
Họ hàng kia nói chuyện rất hợp ý với mẹ Đường, càng nói càng sôi nổi.
Nội dung mà hai người nói chuyện khiến nội tâm Đường Thư Nguyệt không thoải mái.
Cũng không nói rõ là không thoải mái ở chỗ nào, chỉ cảm thấy lúc này mình như một món hàng, bị người soi mói sau đó tùy ý bán buôn.
Không muốn nghe hai người đó nói nữa, Đường Thư Nguyệt nén giận, nói một câu con ăn no rồi, rời khỏi bàn ăn.
Đi chưa được hai bước thì đụng phải mấy anh em họ mà cô không biết.
Thấy cô đi ra ngoài, anh họ vội gọi cô lại: “Bên ngoài có người tìm em, là nam, bạn trai em?”
……
Giọng anh họ lớn, lời vừa thốt ra, ngay cả Đường Thư Nguyệt còn đang mơ hồ, một đống họ hàng thân thích đã nhìn qua rồi.
Chịu ánh mắt đầy áp lực của mọi người, da đầu Đường Thư Nguyệt tê dại luôn, để lạ một câu: “con đi ra ngoài xem” liền không ngoảnh đầu lại chạy mất.
Bên ngoài một con Maybach màu đen đang đỗ, kiêu ngạo dừng ngay chỗ đường cái, đèn pha còn đang sáng.
Nhìn thấy biển số xe rồi, Đường Thư Nguyệt biết là ai.
Lê Hướng Dương.
Chiếc xe này cô rất quen, mẹ Ôn Dĩ Ninh trước đây rất thích lái chiếc xe này đưa các cô ra ngoài chơi.
Chắc là Lê Hướng Dương mượn lái tới đây.
Quả nhiên, Đường Thư Nguyệt vòng sang ghế lái, nhìn một cái là thấy người dựa vào xe kia, không phải Lê Hướng Dương thì là ai.
Lê Hướng Dương thấy cô, đứng thẳng người lên, nghiêng qua phía cô: “Chào mừng em đến chơi không? Mới lấy bằng đã lái đường dài như vậy đó.
”
Đường Thư Nguyệt quay mặt đi, kéo cửa xe ra, “Lái xe đến chỗ kia đi, đừng chắn đường.
”
“Được, làm ngay….
” Lê Hướng Dương biết như vậy là Đường Thư Nguyệt không từ chối, mừng rỡ lái xe đi.
Chỉ huy cho Lê Hướng Dương dừng xe xong, Đường Thư Nguyệt mới quay đầu lại, phát hiện ở cửa đã chen kín người xem kịch.
“….
.
” Nhanh chóng qua bên kia lôi Lê Hướng Dương ra khỏi xe, Đường Thư Nguyệt căng da đầu nói, “Đi theo chị.
”
Dưới ánh mắt hóng chuyện sáng quắc của họ hàng thân thích, khó khăn lắm mới về đến chỗ cô ngủ, Lê Hướng Dương không biết ngại là gì, ngồi xuống ghế luôn, còn duỗi thẳng hai chân.
Đường Thư Nguyệt ngồi trên giường ninh mi hỏi, “Cậu tới làm gì?”
Lê Hướng Dương kéo gối dựa sau lưng xuống kê lên hai chân, hai tay mở ra, cười nói: “Chị ơi, em tới chịu đòn.
”
Nhớ tới hai ngày trước cô có nói bừa trên wechat sẽ đánh cậu nhừ đòn, Đường Thư Nguyệt xấu hổ: “Tôi chỉ đùa chút thôi, cậu lại không phải không biết.
”
“Ừ, em biết mà,” Giọng nói Lê Hướng Dương vẫn cứ cà lơ phất phơ như trước, cậu vừa nói, vừa kéo khóa mở balo ra.
Đồ vật bên trong lộ ra.
Là một cái hộp giữ nhiệt.
“Thuận đường” Lê Hướng Dương đêm hộp giữ nhiệt ném cho Đường Thư Nguyệt, lại cười không đứng đắn, “đưa cho chị ít đồ.
”
“……”
Nhận lấy hộp giữ nhiệt, Đường Thư Nguyệt dùng ánh mắt không thể nào tin nổi nhìn về phía Lê Hướng Dương, “Cậu điên à?”
Ngàn dặm xa xôi đến đây, chỉ vì mấy câu nói của