Sắp hết hè, trong không khí trên núi vẫn còn mang theo chút man mát.
Tờ mờ sáng, Ôn Dĩ Ninh khẽ ngâm nga một bài hát rồi leo lên bậc thềm dọc theo con đường đá, vạt váy dài màu xanh nhạt thỉnh thoảng cọ vào cỏ bên đường, giọt sương làm váy ướt một mảng lớn.
Ôn Dĩ Ninh cũng không để ý tới chuyện này, khẽ lay động vạt áo, quay đầu nhìn về phía Thẩm Tự Chi phía sau: "A Tự, anh có mệt không?"
Đây là điểm dừng chân cuối cùng trong chuyến du lịch trăng mật của họ, trước đó họ đã đi rất nhiều nơi, thậm chí còn đến thăm ngôi trường mà Thẩm Tự Chi đã học trước đây, cuối cùng họ quyết định ở lại đây vài ngày.
Danh lam thắng cảnh trên núi chưa phát triển hết, ít khách du lịch, có thể coi đây là một nơi tương đối trong lành để trốn cái nóng mùa hè.
Khách sạn họ đặt vốn có dịch vụ đón khách nhưng không chống lại được mong muốn leo núi của Ôn Dĩ Ninh, cuối cùng họ chỉ nhờ người giúp mang hành lý lên.
Lúc này đã đi được một lúc rồi.
Thẩm Tự Chi nghiêng đầu, nghe ra ý trong lời cô, anh cười trêu chọc: “Em mệt?”
Suy nghĩ nhỏ của chính mình bị một câu nói xuyên thủng, Ôn Dĩ Ninh gõ mũi giày lên bậc đá, cứng miệng nói: "...!Không có chuyện đó đâu."
Nói xong quay đầu, tiếp tục đi tiếp.
Phần eo đột nhiên bị một bàn tay ôm lấy.
Thẩm Tự Chi khoác tay lên eo cô, giúp cô giảm bớt sức lực.
“Còn một đoạn ngắn nữa, kiên trì không được?” Thẩm Tự Chi nghiêng đầu hỏi: “Không thì, anh cõng em?”
“……”
Ôn Dĩ Ninh tưởng tượng ra cảnh đó, cuối cùng kéo ở góc quần áo của Thẩm Tự Chi, ngoan ngoãn đi lên.
Cũng may như Thẩm Tự Chi nói, chỉ còn một đoạn đường.
Nơi ở mà họ chọn là một khoảng sân nhỏ, cách bài trí sân khá chỉn chu và gần gũi với thiên nhiên, có thể thấy ông chủ là người rất yêu đời.
Ôn Dĩ Ninh rất thích cái sân nhỏ này, sau khi ổn định chỗ ở liền nhấc một chiếc ghế đẩu, hóng gió bên ngoài.
Thẩm Tự Chi thấy cô một người cũng rất hưởng thụ, không phiền cô, tự mình đi vào phòng tắm.
Lúc bước ra vừa hay nhìn thấy Ôn Dĩ Ninh đang dạy một bạn nhỏ vẽ.
Mới rời đi chưa tới mười phút mà Ôn Dĩ Ninh đã thân thiết với bạn nhỏ kia thế rồi.
Thẩm Tự Chi có ấn tượng với đứa nhỏ này, là con của ông chủ người bản địa, vừa lên tiểu học, là một cậu nhóc rất ngoan.
Hai người đầu chạm đầu, ngồi bên cạnh cái bàn trong sân.
Ôn Dĩ Ninh cầm trong tay một cây bút chì màu, khẽ thì thào, không biết đang nói cái gì.
Một bức tranh vừa vui vẻ vừa tự tại.
Nhóc con kia rất thích Ôn Dĩ Ninh, phồng mặt, lúc nhìn cô mắt sáng như sao, ngập tràn sự sùng bái.
Khi Thẩm Tự Chi đến gần, không cố ý giảm nhẹ tiếng bước chân, Ôn Dĩ Ninh nghe vậy quay đầu nhìn anh.
Đôi mày rậm cong cong, được ánh mặt trời chiếu rọi qua bóng cây, mềm mại đến mức khiến người ta bất giác say.
“A Tự, anh đến rồi à?” Ôn Dĩ Ninh dừng động tác tay, nhẹ nhàng gọi anh.
Thẩm Tự Chi “Ừ” một tiếng, còn chưa đi đến trước mặt cô, thằng nhóc ngồi bên cạnh Ôn Dĩ Ninh đã nhảy khỏi ghế, nghiêm mặt nói với anh: “Chị phải dạy em trước, vậy nên chú chờ một lát được không?”
Gọi Ôn Dĩ Ninh là “Chị” lại kêu anh “chú.”
Giỏi thật.
Thẩm Tự Chi hơi nhướng mày, tầm mắt rơi vào Ôn Dĩ Ninh đang nín cười.
Ôn Dĩ Ninh nháy mắt với anh.
Ước chừng nhìn thấy bầu không khí giữa hai người, nhóc con trầm ngâm gật đầu, hào phóng vỗ vỗ vị trí chính giữa: "Chú, nếu không chú ngồi xuống cạnh cháu đi, có thể nghe thấy chị dạy cháu những gì.”
Lại là chú.
Ôn Dĩ Ninh không nhịn được nữa, cười thành tiếng, nhìn Thẩm Tự Chi.
Thẩm Tự Chi dường như đã để tâm đến điều này, vẻ mặt của anh không thay đổi, rất tự nhiên ngồi bên cạnh đứa trẻ, xem ra cũng không có vẻ gì là bất mãn.
Trên bàn là một tập báo viết tay.
Trong lúc chờ Ôn Dĩ Ninh giúp cậu nhóc vẽ, Thẩm Tự Chi liền ngồi bên cạnh xem, có vẻ anh đang thực sự học hỏi.
Bầu không khí rất an tường, Ôn Dĩ Ninh cũng không bỏ quên Thẩm Tự Chi, thỉnh thoảng hỏi anh vài câu, Thẩm Tự Chi cũng đáp lại.
Giúp nhóc con vẽ xong, Ôn Dĩ Ninh thấy rất có thành tựu, cất bút đi.
Nhóc con cũng rất vừa lòng với bức tranh này, nhìn tới nhìn lui thích không muốn rời tay, cuộn tranh lại, rồi lại ngọt ngào chào tạm biệt hai người.
“Chị, tạm biệt, chú, tạm biệt!”
Cũng không biết thằng nhóc này có cố ý không nữa, mí mắt Thẩm Tự Chi giật giật.
Tiếng bước chân thình thịch biến mất sau cánh cửa, Ôn Dĩ Ninh dừng động tác thu dọn lại, cười cười với Thẩm Tự Chi, cố ý đùa anh, “Cần cháu vẽ giùm một bức tranh không, chú Thẩm?”
Thẩm Tự Chi không nói lời nào, đến gần cô, chậm rãi chỉnh lại mái tóc hơi xoăn bên má, nhẹ liếc mắt một cái, "Cũng đi theo nó gọi anh bằng chú?"
Ôn Dĩ Ninh cảm nhận được sự thay đổi trong hơi thở quanh thân của Thẩm Tự Chi , khẽ ho khan một tiếng, “Em đùa mà.” Thẩm Tự Chi xem như không nghe, khóe môi nở nụ cười không rõ: “Chê anh già?”
“….” Ôn Dĩ Ninh biết, giờ cô mà trả lời anh, kiểu gì cũng tự đào hộ cho mình nhảy xuống.
Khẽ đưa tay đẩy Thẩm Tự Chi, cô nói nhỏ: "Được rồi, còn sớm, anh có muốn ra ngoài đi dạo không ...!đi lên phía trên thì sao?"
Lúc này Thẩm Tự Chi mới hơi lùi lại, thu lại vẻ nguy hiểm, khẽ gật đầu: “Được.”
Đường núi cũng không quanh co lắm, lúc mới lên họ đã đi bộ gần hết nửa đường rồi, giờ đi lên nữa sẽ đi lên khu thắng cảnh.
Bên cạnh khu danh lam thắng cảnh có một trấn nhỏ, là một cổ trấn rất nổi tiếng trong địa phương, tuy nhiên do không được tuyên truyền nhiều nên rất ít người đến đây.
Cả con đường lớn đều chen chúc những người bán hàng lớn nhỏ khác nhau, người trong quán đang uể oải lắc lư quạt, nhìn thấy ít người đi đường cũng không có ý định la lớn mời vào uống trà.
Ôn Dĩ Ninh thích an tĩnh, cũng không cảm thấy nhàm chán, vừa đi còn vừa có hứng thú tham quan.
Rẽ một cái, đột nhiên thấy một ngôi chùa nhỏ.
Ngôi chùa đã có tuổi đời nhiều năm, trông có chút cổ kính.
Có một bà lão đang ngồi ở cửa, trên bàn có đầy đủ các loại hương nến, chất thành một ngọn núi nhỏ.
không biết tại sao Ôn Dĩ Ninh lại hứng lên,