9 giờ rưỡi ngày hôm sau, Ôn Dĩ Ninh bước chân vào hội trường.
Buổi tối đi ngủ quá muộn khiến cho cô thức dậy muộn hơn so với kế hoạch ban đầu một chút, đồ đạc chuẩn bị tươm tất rồi mới vội vàng chạy qua đây, khó khăn lắm mới tới sớm hơn giờ khai mạc một chút.
Bởi vì hội nghị vẫn chưa bắt đầu, khi Ôn Dĩ Ninh bước vào giảng đường, bên trong vẫn còn chút ầm ĩ.
Đúng như những gì Ôn Dĩ Ninh dự đoán, giảng đường chứa một hai trăm chỗ ngồi hầu như không còn ghế trống.
Hơn nửa số đó là nữ sinh, vừa nhìn qua là biết có ăn vận trang điểm tỉ mỉ, rõ ràng không phải đến đây nghe giảng.
Ôn Dĩ Ninh tới quá trễ, những chỗ ngồi tốt đều bị chiếm hết rồi, chỉ có thể ngồi vào một ghế ở trong góc cuối cùng.
Cô không quan tâm, một mình ngồi xuống chơi di động, ngẫu nhiên nghe người khác tán gẫu với nhau.
Không ngoài dự đoán của cô, chỉ mấy phút, cái mà cô nghe thấy nhiều nhất là đề tài về vẻ đẹp của Thẩm Tự Chi.
Vốn dĩ Ôn Dĩ Ninh còn thấy hứng thú, sau lại nghe bọn họ nói đi nói lại cũng chỉ có bao nhiêu đó, thế là tự động bỏ qua.
Sau vài phút, bỗng nhiên trong đám người bộc phát lên một trận hô vang, theo sau đó là tiếng hít khí cùng vỗ tay hết đợt này đến đợt khác.
Tiếng vỗ tay ngừng lại, mọi người tự động im lặng ngồi xuống.
Lúc này Ôn Dĩ Ninh mới ngẩng đầu lên.
Người đàn ông cả người tây trang tươm tấp nhã nhặn, đứng trên bục giảng, biểu cảm lạnh nhạt khiến cho người ta không thấy rõ cảm xúc.
Anh giơ giơ tay, ra hiệu trật tự, âm thanh cuối cùng trong phòng học cũng theo đó biến mất không thấy nữa.
Ôn Dĩ Ninh cảm thấy hình như anh đang nhìn về phía mình, cái loại cảm giác này đến cũng mau mà đi cũng mau, lại nhanh chóng bị cô phủ nhận.
Nơi này nhiều người như vậy, sao anh có thể vừa liếc mắt một cái liền thấy cô.
Huống chi anh cũng không cần thiết phải tìm cô.
Giọng nói của Thẩm Tự Chi rất dễ nghe, tốc độ vừa phải, nói chậm rãi, vang vọng trong không gian khiến người ta nghe rất hưởng thụ, không hề có cảm giác buồn tẻ chút nào.
Ôn Dĩ Ninh vốn nghĩ nghe qua loa một chút thôi, ai lại biết rất nhanh bị thu hút sự chú ý, cuốn theo dòng suy nghĩ của anh.
Ngay lúc này, hai nữ sinh ngồi phía trước bỗng nhiên chụp đầu vào nhau, khe khẽ nói nhỏ.
“Anh ấy đẹp trai quá đi…”
“Vốn nghĩ rằng thấy người thật sẽ tiêu tan ảo tưởng….
Rốt cuộc thì internet bây giờ đúng là không đáng tin gì cả, không nghĩ tới người thật còn đẹp hơn cả ảnh chụp!”
“Đúng vậy, đúng vậy.
Vẫn là vẻ đẹp hoàn mỹ 360 độ không góc chết! Hử? Cậu muốn chụp ảnh hả? Nhớ gửi cho tớ một bức nha!”
Một trong hai người đã giơ điện thoại lên, zoom màn hình lại gần, khuôn mặt nghiêm túc của người đàn ông chiếm nửa cái màn hình.
Điện thoại độ phân giải rất cao, cho dù camera có zoom gần như vậy, hình ảnh vẫn rất rõ ràng.
Nữ sinh không vội chụp ảnh, vừa điều chỉnh góc