Lại qua một thời gian.
Lý Lân vẫn thỉnh thoảng gặp Khải Nguyên trêu chọc một hồi, nhưng ngoại trừ chọt vài cái lâu lâu lại búng vài cái ra, còn lại hắn không làm cái gì đi quá giới hạn. Lý Lân vẫn có điểm giữ lại, vì hắn cho rằng mình thích người nào, vài tháng sau liền hết, cho nên trước quan sát hảo. Hấp tấp vội vàng, đổi lại cũng chỉ là mỗi người một ngả.
Hơn nữa còn có một việc Lý Lân không nói, nhưng hắn biết rõ, chỉ là không muốn nghĩ tới mà thôi.
Nếu hắn còn muốn đương vị trí chủ công, nếu hắn còn muốn tiếp tục vì huyết mạch của Đại Tuyên triều kéo dài xuống, hắn cần phải tìm nữ nhân, sinh hài tử.
Hiện tại đã có sáu tòa thành, cũng đã là một cơ ngơi, hắn cũng đã hai mươi mốt, đã trưởng thành rồi. Thời cơ thích hợp, đã có một nơi đặt chân, là lúc cưới vợ sinh con. Nếu như hắn vẫn tiếp tục ở chiến trường, một khi hắn có thất, thuộc hạ của hắn còn có một người để duy trì danh nghĩa. Nếu không, chính bản thân bọn họ không biết duy ai mà từ, sẽ nội đấu lẫn nhau, cuối cùng không đánh mà thua. Khi đó toàn bộ đại Tuyên triều xem như triệt để chấm dứt.
Thuộc hạ của hắn không thường nhắc tới, nhưng cách bọn họ thỉnh thoảng mời hắn đi dự tiệc, còn giới thiệu cho khuê nữ nhà này tiểu thư nhà nọ, hắn ban đầu còn ngu ngốc không rõ, nhưng rồi sau khi nghe người nói bóng gió một hồi, liền hiểu ra.
Chỉ là hắn không muốn. Kinh nghiệm luyến ái thất bại làm cho hắn sợ hãi một lần nữa rơi vào cái vòng luẩn quẩn này.
Suy nghĩ một lúc, Lý Lân thở dài. Nhìn thấy Khải Nguyên xuất hiện, hắn lại cười một cái.
Hắn đã nghĩ, Khải Nguyên nếu là nữ nhân thì tốt, hắn nhất định cưới về. Chỉ cần sinh hài tử là được, còn lại Khải Nguyên muốn thượng chiến trường muốn giết địch muốn làm gì thì cứ làm, hắn không cản.
Đáng tiếc, Khải Nguyên không phải.
Lần này đại quân chia quân đi ngang qua một thôn xóm nọ, Khải Nguyên lại được một thôn nữ nhìn trúng. Nơi này dân dã không e dè nhút nhát, cho nên thôn nữ kia nhìn trúng Khải Nguyên, liền truy.
Lý Lân thấy được. Hắn liền theo dõi Khải Nguyên cùng cô gái kia. Hắn thấy cô gái kia truy theo Khải Nguyên, rất mạnh dạn nói thích Khải Nguyên, rồi còn kéo cánh tay sờ bả vai, sau đó liền pha nước mời Khải Nguyên uống.
Lý Lân quan sát toàn bộ mọi chuyện, xong việc hắn liền xoay người đi.
Hắn không ngăn cản cô gái kia, bởi vì hắn sẽ làm theo cách của mình.
Tối hôm đó, Lý Lân lại đi chui lều, lại mượn cơ hội Khải Nguyên quen thuộc không đề phòng, cùng nằm một giường, sau đó lại như bạch tuộc quấn lên. Khải Nguyên thấy Lý Lân lại quấn lên, hắn cười khổ một cái, rồi đem giường dọn dẹp lại cho đỡ bề bộn, nằm cũng thoải mái hơn.
Lý Lân thấy Khải Nguyên cười, trong đầu giống như có một sợi dây gì vừa đứt. Hắn nhìn Khải Nguyên một lúc thật lâu, sau đó chợt lên tiếng.
- Khải Nguyên, ta có việc muốn nói với ngươi.
- Ân?
Lý Lân cắn răng, chần chừ một lúc mới nói:
- Ta nghĩ, ta thích ngươi.
Khải Nguyên tay chân phút chốc cứng đờ.
- Đừng đùa. Nằm nghỉ đi.
- Ta không đùa.
Khải Nguyên nghe vậy, chớp mắt nhìn Lý Lân, trong mắt đầy vẻ kinh nghi cùng hoang mang vô định.
Lý Lân nhìn Khải Nguyên, sau đó hắn liền lấy dũng khí, nói ra vì cái gì hắn nghĩ mình lại thích Khải Nguyên. Cái cảm giác hoan hỉ khi thấy Khải Nguyên, cái cảm giác sợ hãi khi người kia không có mặt, cái cảm giác khi thấy Khải Nguyên để ý mình thì hắn sẽ như được tiếp sức, hăng hái vui vẻ, cái cảm giác lúc trời tối trở về doanh, biết được có nơi mình cần đi tới, khoảng thời gian ở một mình, trong đầu lúc nào cũng lặp đi lặp lại đoạn đối thoại của cả hai người. Từ vài tháng trước, hắn đã cho rằng việc hắn thích Khải Nguyên là một việc rất buồn cười, nhưng mỗi lần Khải Nguyên rời đi, ý tưởng đó lại trỗi dậy. Khi Khải Nguyên đi đâu đó về chọc Lý Lân cười, ý tưởng đó lại trồi lên.
Khi nãy thấy Khải Nguyên cười với mình, toàn bộ những lý do trước kia của Lý Lân đều bị hắn ném sạch. Hắn hiểu được, hắn với Khải Nguyên là như thế nào. Hắn cũng hiểu được, hắn cần phải quyết định một việc. Là giữ mãi khoảng cách xem như là hảo bằng hữu, hay là điên rồ một lần bước ra một bước, hắn đã quyết định.
Cho dù hiện tại tình huống tương đối ổn định, sinh mạng chi nguy không hẳn là có, nhưng vẫn còn chiến tranh, vẫn còn bất ổn, tương lai vẫn thực rất mong manh, đối với binh lính tướng sĩ, ngày mai là sống hay chết, không ai biết được. Nếu hắn bỏ qua, còn có lần sau sao?
- Ngươi có thể vì xem ta như đệ đệ mà chăm sóc ta, cũng vì thế mà cho rằng chuyện này thực điên rồ, nhưng là ta không nói dối.
Khải Nguyên đôi mắt mở to, cả người bất động, không nói gì, ánh mắt nhìn Lý Lân, trong đầu suy tư rất nhiều việc. Khải Nguyên ngồi im như vậy, mà Lý Lân cũng không nói cái gì. Tim Lý Lân đập thình thịch, hắn nghĩ, này đúng là không thành công liền xả thân đi?
Trải qua một khoảng thời gian dài tĩnh mịch đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở, Khải Nguyên mới lên tiếng:
- Ngươi nói không thấy ta thì nhớ, còn muốn gặp ta một mặt?
Lý Lân chậm rãi gật gật đầu, thái độ lộ rõ hắn lo lắng bất an.
- Khi gặp thì cảm thấy hoan hỉ?
Lý Lân có chút không rõ, nhưng cũng gật đầu.
- Nếu nhu vậy, kia, ta... ta nghĩ... ta cũng thích ngươi. – Là có một chút thích, đại khái là quan tâm đi. Khải Nguyên trong lòng bổ sung một câu.
Lý Lân nghe xong, hai mắt chợt mở to, đốm sáng trong mắt lóe lên, làm Khải Nguyên lại thất thần. Hắn một chút thất thần, đã bị Lý Lân xông tới kéo lên giường đè nặng, rồi đem quần áo kéo xuống, tay sờ sờ lên mấy khối cơ.
Thực cứng, vẫn là không vui. Lý Lân thở dài, nằm úp đầu lên cổ Khải Nguyên.
Khải Nguyên bị đè nặng, có chút khó thở, hắn phải đem Lý Lân đẩy sang một bên mới có thể lấy hơi. Lý Lân lại chồm người lên, hai tay chống hai bên giường vây Khải Nguyên ở giữa, nhìn Khải Nguyên nói:
- Kia, chúng ta làm đi.
Cũng tương đối lâu rồi chưa thư giải qua, Lý Lân liền đề nghị. Nam nam chi sự hắn đã biết, trong quân cũng thực phổ biến, cho nên Lý Lân không kiêng kỵ.
Thấy Khải Nguyên có chút do dự, Lý Lân mặc kệ, đem Khải Nguyên lột cái tinh quang. Hắn đã từng có kinh nghiệm, cho nên lần này rất nhanh đem Khải Nguyên trêu chọc cho không còn nghĩ đến việc từ chối. Khải Nguyên bị trêu, hắn ban đầu thì buồn cười do bị chọc nhột, sau cảm giác hiếu thắng dâng lên. Nam nhân thân thể, chọc đúng chỗ liền dục hỏa đốt người. Khải Nguyên biết Lý Lân trêu, nhưng Lý Lân có gan trêu liền có gan chịu, nên Khải Nguyên không kiêng dè gì, hắn liền xoay người, đem Lý Lân đè xuống, cũng đem áo ngoài của Lý Lân lột cái tinh quang.
Vật lộn đùa giỡn cùng là một thú vui. Lý Lân bật cười, mi nhãn cong cong, vẫn quyết định đem Khải Nguyên đè xuống, rồi lại bị Khải Nguyên kháng cự lại. Quay cuồng một hồi, cười mệt, Lý Lân liền nằm thở dốc. Khải Nguyên mượn một khe hở, lật người nhổm dậy. Lần này